Thịnh gia hôm nay có khách, dù sao đầu năm mùng một, có bạn bè người thân đến chúc tết cũng là bình thường.
Nhìn thấy con trai đem Tô Lâm Hoan về, bà Thịnh nhíu mày.
Thịnh Hy đem Tô Lâm Hoan về phòng, nhìn thấy vợ mình thương tâm đến như vậy, Thịnh Hy chỉ ngồi xuống bên cạnh, giúp vợ đắp kín chăn.
Đây là lần đầu tiên gặp mặt vợ của hắn sau khi Tô Lâm Hoan xuất viện.
Thịnh Hy biết trong lòng Tô Lâm Hoan không dễ chịu, muốn an ủi vợ mình, " Em Có muốn nhìn con của chúng ta một chút hay không? Con bé rất đáng yêu."
Tô Lâm Hoan không lên tiếng, Thịnh Hy liền gọi người giúp việc đem tiểu bảo bảo ôm lên đấy.
Thịnh Hy ôm đứa bé trắng nõn đến trước mặt Tô Lâm Hoan, nói: " Em nhìn xem, nó giống em không này! Có phải rất đáng yêu không?"
Con gái dáng dấp không có chút nào giống như Thịnh Hy, cơ hồ kế thừa tất cả nét đẹp của Tô Lâm Hoan, nhất là đôi mắt đẹp.
Tô Lâm Hoan nhìn lên đứa bé trước mắt, có cảm giác không chân thật, đây thật sự là con của mình sao?
Thịnh Hy nói: " Em có muốn ôm con bé một cái không?"
Mặc dù là một người đàn ông nhưng gần đây Thịnh Hy ôm con rất khéo, cực kỳ giống một người cha thuần thục.
Tô Lâm Hoan đưa tay ra ôm đứa trẻ vào trong ngực.
Cũng có lẽ là bởi vì thiên tính mẹ con cho phép, vốn dĩ cô ta rất ghét đứa bé này, nhưng giờ phút này, nhìn thấy đứa bé này, lại có một loại cảm giác không khống chế được, nội tâm trở nên mềm nhũn.
Mẹ Thịnh Hy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, lại lui ra ngoài.
Ai, cũng chỉ có con trai ngốc của bà, mới dung túng hết lần này đến lần khác cho Tô Lâm Hoan như vậy.