Bình thường Ngôn Triết là một người hay bông đùa, nhưng đối với Phó Cảnh Ngộ, anh ta luôn tận tâm tận lực.
Buổi tối mấy người bọn họ tụ tập, Phó Cảnh Ngộ mang theo Diệp Phồn Tinh cùng đi, Kỷ Minh Viễn, Giang Hàng Chi, còn có mấy người nữa đều ở đó.
Phó Cảnh Ngộ bị bọn họ kéo đi đánh bài, Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế sa lon, Ngôn Triết ngồi xuống bên cạnh.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy anh ta, hỏi: "Anh với chồng tôi hòa hảo rồi à?"
Cô nhìn ra được, từ buổi tối đến giờ, hình như chồng cô đã thay đổi thái độ.
Hôm nay Ngôn Triết tâm tình không tệ, có thể là bởi vì có một số việc đã giải quyết xong với Phó Cảnh Ngộ, anh ta đáp một tiếng, "Ừ. Thùng giấm lớn nhà em ý, đi cùng với cậu ta rất khổ cực phải không?"
"Còn lâu ý." Diệp Phồn Tinh nói: "Ai bảo chồng tôi là thùng giấm lớn chứ!"
Diệp Phồn Tinh cảm thấy anh rất rộng lượng, coi như ăn giấm, cũng chỉ là nói miệng một chút mà thôi.
Ngôn Triết nở nụ cười, nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: " Em còn bao che nữa, ngay cả anh mà chồng em cũng ăn giấm, còn không phải là thùng giấm lớn sao?"
Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Cô Quay đầu về phía Ngôn Triết uy hiếp nói: " Anh mà còn nói linh tinh nữa tôi đi tố cáo anh, để sau này chồng tôi không thèm để ý tới anh nữa."
Diệp Phồn Tinh giọng điệu cứng rắn, cô mới vừa nói xong, Ngôn Triết liền mở miệng, ngoác mồm gọi, "Cảnh Ngộ, vợ của cậu bắt nạt tôi, cậu có quản hay không?"
Có người nghe xong, lập tức trêu nói: "Tiểu Tinh à, ngay cả anh Triết của bọn anh mà em cũng giám bắt nạt, lá gan em cũng không nhỏ nhỉ!"
"..." Diệp Phồn Tinh không nói gì, cho hỏi cô bắt nạt anh ta bao giờ vậy?
Tên chết tiệt này quả thực là ác nhân cáo trạng trước!