Kỷ Minh Viễn từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Ngôn Triết đứng ở chỗ này hút thuốc, hỏi "Sao lại một mình đứng ở chỗ này?"
"Cậu có hút không?" Ngôn Triết đưa thuốc ra.
Kỷ Minh Viễn nhìn anh ta một cái, " Cậu biết tôi không hút thuốc lá mà."
Kỷ Minh Viễn là bác sĩ, anh ta chưa bao giờ đụng vào thuốc lá.
Kỷ Minh Viễn tò mò nhìn Ngôn Triết, "Không phải cậu đã cái thuốc rồi sao? Làm sao lại hút lại rồi?"
"Thỉnh thoảng." Ngôn Triết nói với Kỷ Minh Viễn
, trực tiếp hít vào làn khói mỏng.
-
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, nhìn Phó Cảnh Ngộ ngồi ở giường nhìn mình, hỏi: " Anh ở đây với em không đi ra đó với bọn họ liệu có ổn không?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy tiểu bảo bối nhà mình, "Hôm nay là sinh nhật em, anh ở chỗ này cùng em. Nếu đi cùng bọn họ, bọn họ lại cảm thấy anh lạnh nhạt với em."
Anh là của coi, ai muốn mượn anh đi đâu cũng phải hỏi ý kiến của cô.
Giống như trên người của anh dán chữ ba chữ Diệp Phồn Tinh vậy, loại cảm giác này, làm cho Diệp Phồn Tinh rất có cảm giác thành công.
Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, hôn lên mặt cô một cái, "Đi ngủ sớm một chút đi."
"Ừm." Lúc anh tiến đến gần, trên người anh có thể dễ dàng ngửi thấy một loại khí tức làm cho người ta rất an tâm.
-
Diệp Phồn Tinh ngủ một mực đến sáng ngày hôm sau, hơn chín giờ cô vẫn nằm ở trên giường, dụi dụi mắt, nhìn trần nhà.
Nghe nói tối hôm qua bọn họ chơi đến nửa đêm mới tán trận.
Lúc này Phó Cảnh Ngộ không ở trong phòng, Diệp Phồn Tinh cũng là bội phục anh.
Tối hôm qua, sau khi cô ngủ, anh lại đi ra ngoài, mãi đến nửa đêm mới trở về, hiện tại đã rời giường dậy từ bao giờ rồi!
Quả thật là như người máy vậy.
Diệp Phồn Tinh từ trên giường xuống, mặc quần áo tử tế, đi giày, đi ra cửa, nhìn thấy trên hành lang lầu hai có một cô gái đang ở nơi đó gọi điện thoại, cô gái đó tầm hai mươi mấy tuổi, tóc dài ngang vai, mặc quần jean màu đen, thoạt nhìn hơi gầy, cô ta gọi điện thoại, âm thanh không lớn không nhỏ, Diệp Phồn Tinh có thể mơ hồ nghe ra cô ta đang thiếu kiên nhẫn.