Nhiếp Vân Đóa biết, nhà mình điều kiện không hề tốt đẹp gì, mẹ cô ta chỉ là một người giúp việc, mặc dù làm công ở Ngôn gia, nhưng làm sao cũng chỉ là một người giúp việc, về mặt thân phận của mình không thể bàn đến.
Cho nên cô ta chưa bao giờ cảm thấy, mình có tư cách yêu mến Phó Cảnh Ngộ, coi như thích, cũng chỉ dám yên lặng.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ cùng một người phụ nữ tầm thường như thế ở chung một chỗ, còn kết hôn,danh chính ngôn thuận ở bên nhau, nhất thời liền cảm thấy không công bằng.
Luôn cảm giác mình cũng có thể...
Ngôn Triết đi tới, nhìn lướt qua Nhiếp Vân Đóa, nói: "tình cảm giữa Cảnh Ngộ và Tinh rất tốt, em đừng suy nghĩ nhiều làm gì."
Nhiếp Vân Đóa cứng đờ, cô ta có cảm giác bị Ngôn Triết nhìn thấu hết thảy, vô cùng xấu hổ. Cô ta trừng mắt về phía Ngôn Triết, " Tôi không biết anh đang nói gì."
"Em thích Cảnh Ngộ ra mặt như vậy, chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao?" Ngôn Triết cười một tiếng, liền như vậy còn muốn che giấu, tưởng người khác đều là kẻ ngu sao?
Nhiếp Vân Đóa trừng mắt về phía Ngôn Triết, " Tôi không có! Anh đừng có mà đổ oan cho tôi!"
"Được rồi, là tôi nói sai rồi." Ngôn Triết cũng lười rây vào cô ta.
Nể mặt cô Bình, Ngôn Triết luôn coi Nhiếp Vân Đóa là em gái, dù là cô ta luôn rất tuỳ hứng, anh tả cũng vẫn dung túng.
Dù sao mấy năm nay, cũng chỉ có cô Bình đối xử tốt với anh ta, chăm sóc anh ta.
Nhiếp Vân Đóa nhìn Ngôn Triết một cái, loại cảm giác bị anh ta khinh thị, làm cho cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù Ngôn Triết luôn tỏ ra quan tâm anh em bọn họ, nhưng cô ta vẫn luôn cảm thấy, loại công tử bột vừa sinh ra đã ở vạch đích này, căn bản sẽ không bao giờ biết cảm thụ của anh em bọn họ như thế nào.
Lại nhìn về phía Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ ân ái, trong nội tâm của cô ta lửa giận phừng phừng phun lên.
Cô ta Đưa tay đẩy Ngôn Triết ra, như thể vừa bị anh ta bắt nạt, làm cho người ta nhìn vào sinh ra hiểu lầm Ngôn Triết.
"Vân Đóa, con không ăn nữa sao?" Cô Bình nhìn lấy bóng lưng của con gái mình, quan tâm nói.