Nhiếp Vân Tiêu nhìn em gái mình, "Đây là thế nào? Ngôn Triết bắt nạt em à?"
"Tôi bắt nạt Vân Đóa làm cái gì?" Ngôn Triết kêu oan...
Ngôn Triết cũng không phải là người tốt gì cho cam, nhiều lúc thật sự muốn nổi giận, nhưng lại sợ cô Bình đau lòng nên đành nhịn xuống.
Anh ta tự nói với mình, Nhiếp Vân Đóa cũng chỉ tới ở hai ngày mà thôi.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy sắc mặt Ngôn Triết khó chịu, lại không có định phát tác, cô cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Phải biết, ở trước mặt người khác Ngôn Triết là một người cực kỳ phách lối?
Ngay cả mặt mũi của Tô Lâm Hoan, anh ta cũng không thèm cho.
Vậy mà vì một Nhiếp Vân Đóa mà phải ăn quả đắng.
" Cô đi xem con bé một chút." Cô Bình lúng túng đi tìm Nhiếp Vân Đóa.
Nhiếp Vân Đóa ngồi ở trên ghế sa lon, gương mặt lạnh lùng, cô bình đi tới, tận tình nói: "Sao con có thể nói chuyện với Ngôn Triết như vậy chứ?"
Thân phận của Ngôn Triết còn đó, anh ta dung túng Nhiếp Vân Đóa như vậy, hoàn toàn là bởi vì nể mặt cô Bình.
Nhưng trong lòng cô Bình lại rất rõ ràng, mặc kệ Ngôn Triết có bình dị gần gũi như thế nào, thì anh ta vẫn luôn là thái tử gia của nhà họ Ngôn.
Không nói đến việc Nhiếp Vân Đóa phải tôn trọng Ngôn Triết như thế nào, nhưng nên có phép tắc thì chắc phải có chứ?
Nhiếp Vân Đóa lãnh đạm nhìn lấy mẹ mình, " Vaạy mẹ muốn con phải nói như thế nào nữa? Giống như mẹ, coi anh ta là Đại thiếu gia cung phụng sao? Mẹ là người giúp việc nhà họ nhưng con thì không. Dĩ nhiên, có thể ở trong lòng mẹ con chẳng là gì so với anh ta! Nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ mẹ chưa từng quan tâm đến con cái của mình, hiện tại cần gì phải giả bộ giả mù sa mưa làm gì cho mệt? Gỉa tạo!"
Cô Bình cứng đờ, không tin nổi những gì mà tai mình vừa nghe thấy, mỗi ngày bà đều vất vả làm việc, tiền lương phần lớn gửi về nhà chăm lo cho chồng con.