Anh biết trí tưởng tượng của Diệp Phồn Tinh rất phong phú.
"Vốn là như thế." Diệp Phồn Tinh dừng bước lại, tràn đầy oán khí nhìn anh chằm chằm.
Thật ra cô cũng cần dỗ dành mà!
Cô cũng bị tạt nước đấy!
Cô cũng bị ủy khuất đấy!
Nhưng bởi vì Nhiếp Vân Đóa có tính khí sáng nắng chiều mưa, cho nên mọi người đều cảm thấy Nhiếp Vân Đóa cần được dỗ dành, mà cô lại không cần thiết, chỉ đơn giản vì cô rất hiểu chuyện.
Thực tế chính là như vậy, trẻ con cứ khóc là sẽ có kẹo để ăn.
Nếu không khóc cũng sẽ bị người khác coi thường.
Hai người đứng ở cầu thang, Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, ép hỏi: " Anh nói đi, có phải anh thích cô ta hay không?"
"..." Phó Cảnh Ngộ mím môi, không lên tiếng.
Diệp Phồn Tinh thúc giục: "Nói nhanh lên đi, đừng nghĩ sẽ lừa được em. Em mà tức giận là em không nói trước được điều gì đâu đấy!"