Phó Cảnh Ngộ thấy vợ không trở lại, đi ra, vừa vặn đi tới cửa, nghe được Diệp Phồn Tinh nói những lời này.
Sắc Mặt anh cứng đờ lại.
Sau đó anh đẩy cửa ra đi ra.
Nghe được âm thanh từ phía sau, Ngôn Triết quay đầu lại nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Nha đầu Nhà cậu tức giận rồi, mau tới dỗ dành đi kìa."
Nói xong, anh ta liền đi ra ngoài.
Anh ta cũng rất muốn an ủi Diệp Phồn Tinh, nhưng anh tả cũng chưa quên cô là vợ của Phó Cảnh Ngộ, cho nên anh ta đành nhẫn nhịn.
Phó Cảnh Ngộ thấy Ngôn Triết đi rồi, mới nhìn hướng Diệp Phồn Tinh, " Em sao thế?"
Diệp Phồn Tinh vẫn không lên tiếng, cô ru anh ra, trực tiếp chạy đi
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Anh chỉ cảm thấy thân thể bị va vào một phát, lúc anh quay đầu lại, Diệp Phồn Tinh đã như một cơn gió chạy ra ngoài.
Ra Đến ngoài cửa, Diệp Phồn Tinh bắt taxi xe, trực tiếp ngồi xe đi mất.
Cô ngồi ở bên trong xe taxi, nhìn bên ngoài cửa sổ xe, mặc dù cô cũng không muốn tức giận với anh, nhưng cô lại không muốn hai người phải cãi nhau, cho nên còn không bằng cách anh xa một chút.
-
Phó Linh Lung mấy ngày nay cũng ở bên này.
Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh tìm đến mình, chị ấy rót cho Diệp Phồn Tinh ly trà nóng, đưa tới trước mặt cô, "Cảnh Ngộ đâu? Sao chỉ có một mình em tới đây?"
" Bọn em giận nhau." Diệp Phồn Tinh tức giận nói.
Kết quả sau khi chạy ra ngoài, nơi có thể nghĩ tới chỉ có nhà chị Linh Lung, thật ra cô cũng rất bất đắc dĩ.
Phó Linh Lung quan tâm nói: " Nó lại làm cái gì chọc tức em rồi?"
Diệp Phồn Tinh đem chuyện của Nhiếp Vân Đóa, nói với Phó Linh Lung nghe
Phó Linh Lung nghe xong còn tức giận hơn, "Làm tốt lắm, không cần để ý đến nó, ai bảo nó làm Phồn Tinh của chúng ta giận. Tinh Tinh còn bị ủy khuất đây này!"
Diệp Phồn Tinh vốn đang rất tức giận, nghe Phó Linh Lung nói như vậy, nhất thời không nhịn được lại nở nụ cười, âm thanh cũng mềm nhũn ra, "... Chị này."