Diệp Phồn Tinh cúi đầu, tỏ ra ủy khuất, " Em và cô ta xảy ra mâu thuẫn, anh không giúp em cũng coi như xong, còn đi dỗ dành cô ta."
Những lời này, nghe đặc biệt chua xót.
Không phải anh nên vô điều kiện đứng về phía cô sao?
Rõ ràng lúc trước anh đều sẽ như vậy mà.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, nói với Phó Linh Lung: " Chị."
Phó Linh Lung dù sao cũng là chị ruột của anh, nhìn ra được, đây là em trai mình đang muốn nói chuyện riêng với Diệp Phồn Tinh. Đứng lên, nói: " Cậu tốt nhất xin lỗi Tinh Tinh đi, không hẳn hoi xem chị thu phục cậu như thế nào."
Nói xong, Phó Linh Lung trực tiếp nhường không gian lại cho hai người.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy bóng lưng của Phó Linh Lung, không nghĩ tới chị ấy liền đi như vậy, rõ ràng thật vất vả cô mới tìm được một cái núi dựa...
Cô len lén nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, biết mình hôm nay gây chuyện, anh nhất định sẽ mắng cô.
Chuyện anh không thích nhất chính là cô đánh nhau gây chuyện.
Hơn nữa hôm nay lại chọc phải Nhiếp Vân Đóa không nên chọc nhất.
Thật không công bằng mà, cùng là bị tạt nước, cô chẳng qua chỉ là tự vệ, nhưng phải bị giáo huấn, còn kẻ chân chính làm xằng làm bậy lại còn được dỗ dành.
Diệp Phồn Tinh suy nghĩ một hồi, ủy khuất dâng trào, nước mắt liền rơi xuống.
Cô không muốn để ý đến anh nữa!
Không muốn hiểu người đàn ông này nữa!
Lúc nào anh cũng giảng đạo lý với cô, lại không bao giờ quan tâm cô.
Cái gì mà bảo là yêu cô! Toàn bộ đều là giả dối hết.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, đi tới, đứng ở trước mặt cô.
Theo góc độ của anh nhìn xuống, có thể nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cúi thấp đầu, hận không thể ôm trọn cô vào lòng.
Diệp Phồn Tinh cũng không phản kháng, lẳng lặng chờ anh giáo huấn mình.
Ngược lại, cô chính là không đáng nhắc tới như vậy!