Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 870-2: Hôn quân vô đạo



Lửng mật 

Nghe Ngôn Triết nói,Nhiếp Vân Đóa cứng đờ, nhớ lại chuyện Phó Cảnh Ngộ nói với mình. 

Nhiếp Vân Đóa không phải là một người chịu thua thiệt, bị Diệp Phồn Tinh khi dễ, lại bị Ngôn Triết giáo huấn, làm sao cô ta có thể từ bỏ ý đồ trả thù? 

Nói muốn đi, chính là muốn chứng minh cảm giác tồn tại, để cho Diệp Phồn Tinh biết, cô ta không phải là người dễ trêu. 

Sau đó Phó Cảnh Ngộ đi tìm cô ta, cô ta cho là, anh tới xin lỗi thay cho Diệp Phồn Tinh. 

Nhưng mà... 

"Tôi không phải là Ngôn Triết, tôi không cần phải dung túng cho cô đâu!" 

"Cô hẳn nên cảm kích vợ tôi chỉ tạt nước cô, nếu tôi mà ở đó thì không đơn giản là tạt nước như vậy đâu." 

"Cô cũng không phải là trẻ còn nữa rồi, đừng có gây chuyện để rồi không gánh nổi trách nhiệm." 

"Nếu cô cảm thấy không muốn làm công việc hiện tại nữa,không muốn ở nhà mà cô đang ở nữa thì cứ thử gây chuyện nữa đi " 

"..." 

Mỗi một câu nói của anh đều rất lạnh lùng tàn nhẫn mang mùi vị uy hiếp nồng đượm. 

Nhiếp Vân Đóa luôn cảm thấy Phó Cảnh Ngộ là một người rất ôn nhu, cho nên rất thích anh. 

Nhưng mà hôm nay, lần đầu tiên, nhìn thấy anh nổi trận lôi đình như vậy. 

Phó Cảnh Ngộ dạy dỗ cho Nhiếp Vân Đóa một trận, còn bắt cô ta phải giả vờ ở trước mặt mọi người như không có chuyện gì xảy ra. 

Phó Cảnh Ngộ và Ngôn Triết đều rất kiêng kỵ cảm thụ của cô Bình, biết cô ấy rất yêu thương đứa con gái này, cho nên không thể giáo huấn Nhiếp Vân Đóa ở trước mặt cô Bình. 

Nhưng, không ai nói không thể bí mật giáo huấn chứ? 

Thấy Phó Cảnh Ngộ nổi giận,lúc này Nhiếp Vân Đóa mới thu liễm rất nhiều. 

-

Trong phòng, trên người Phó Cảnh Ngộ mặc một chiếc áo lông, anh chuyên chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Phồn Tinh đang say giấc, anh nhớ lại những gì mình nói với Nhiếp Vân Đóa, anh cũng không hiểu được chính mình. 

Rõ ràng lý trí nói cho anh biết, chuyện ngày hôm nay, Diệp Phồn Tinh và Nhiếp Vân Đóa mỗi người có một nửa trách nhiệm trong chuyện này, hai người đều động thủ. Nhưng mà, lúc nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa, quả thực anh không nhịn được dậy dỗ cô ta một trận. 

Anh làm như vậy... Có phải có chút giống như hôn quân cổ đại bị mỹ sắc mê mẩn không? 

Đấy nhé, mn hết trách con rể nhà Mật nhé 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.