Phó Cảnh Ngộ đang suy nghĩ như thế thì Ngôn Triết gọi điện thoại tới.
Anh ta mới vừa cơm nước xong, gọi điện thoại qua hỏi thăm tình hình, " Phồn Tinh như thế nào rồi? Còn tức giận không?"
Mặc dù Nhiếp Vân Đóa không nói nguyên nhân cô ta tự nhiên trở nên nghe lời, nhưng trong lòng Ngôn Triết cũng đã đoán được nguyên nhân.
Anh ta và Phó Cảnh Ngộ quen biết đã rất nhiều năm, đối với cá tính của đối phương đều hiểu rất rõ.
Ngôn Triết yêu thương cô Bình, cho nên cũng sẽ quan tâm đến cả người nhà của cô Bình, sẽ nhân nhượng với Nhiếp Vân Đóa.
Nhưng Phó Cảnh Ngộ không giống vậy.
Mặc dù thỉnh thoảng anh cũng băn khoăn lập trường của cô Bình và Ngôn Triết, cũng sẽ khuyên nhủ Nhiếp Vân Đóa, nhưng lại chưa từng thật sự quan tâm Nhiếp Vân Đóa bao giờ.
Mỗi lần sẽ đi khuyên Nhiếp Vân Đóa, chẳng qua chỉ là vì nể mặt hai người họ.
Chỉ có điều, Ngôn Triết biết những thứ này, nhưng không biểu hiện Diệp Phồn Tinh biết.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, nói: "Cũng bình thường lại rồi."
Ngôn Triết nói: " Phồn Tinh không phải là tôi, cậu không nói rõ cho cô ấy hiểu thì không được đâu, lúc nào cậu cũng im ỉm, ai mà biết trong lòng cậu đang nghĩ gì chứ. Không phải người nào cũng có thể giống như tôi, biết cậu đang làm gì đâu?"
Anh ta biết, Phó Cảnh Ngộ không thích nói nhiều, chỉ thích dùng hành động trực tiếp để chứng minh, làm cái gì cũng sẽ rất khiêm tốn kín tiếng.
Phó Cảnh Ngộ trời sinh đã luôn như thế, làm chuyện gì cũng im hơi lặng tiếng.
Cái tính cách này vốn là một điểm mạnh, nhưng một số thời khắc, lại biến thành thiếu sót, khuyết điểm.
Diệp Phồn Tinh lúc nào cũng phải đi suy đoán anh đang suy nghĩ gì, lúc nào cũng trong trạn thái thấp thỏm bất an.
Phó Cảnh Ngộ đáp một tiếng, "Ừm."
Diệp Phồn Tinh dụi dụi mắt, mở mắt ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đang gọi điện thoại.
Anh cúp điện thoại, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh vừa tỉnh lại, ôn nhu đi qua, "Tỉnh rồi à?"
Diệp Phồn Tinh không động, chẳng qua là nhìn lấy anh.
Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, thân mật hôn một cái lên trán cô.