"Nào có nhiều lập trường như thế?" Ngôn Triết nói: "Đều là lỗi của anh, là do anh gọi Nhiếp Vân Đóa về. Vân Đóa bị anh dung túng đã quen, cho nên không biết tốt xấu. Em nhìn vân đóa cũng đối với anh cũng như vậy thôi... Để khi về anh gọi nó ra cho em đánh một trận xả giận là được rồi."
Diệp Phồn Tinh nhìn Ngôn Triết, cười ái ngại nói " Cô ta là con gái của cô Bình đấy."
Anh ta lại có thể nghĩ ra ý để cho mình đánh Nhiếp Vân Đóa?
Cái này hình như có chút quá phận!
" Em chính là vợ của Cảnh Ngộ!" Ngôn Triết nói: " Diệp Phồn Tinh là quan trọng nhất, ai làm cho em không vui thì bọn anh liền để cho kẻ đó cút."
Diệp Phồn Tinh nghe thấy lời của Ngôn Triết, nhịn không được phải phì cười.
Mặc dù biết Ngôn Triết cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, nhưng nghe thấy anh ta nói như vậy, liền cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Mặc dù không phải thật muốn Nhiếp Vân Đóa biến, nhưng Diệp Phồn Tinh lại không muốn thấy Nhiếp Vân Đóa được quan tâm.
Bởi vì cô thật sự rất ghét Nhiếp Vân Đóa.
Phó Cảnh Ngộ từ trên lầu đi xuống, đúng lúc thấy Diệp Phồn Tinh đang nói chuyện với Ngôn Triết, trên mặt còn lộ ra nụ cười tươi tắn rộn lòng người mà đã lâu anh không được nhìn thấy.
Diệp Phồn Tinh còn có chút tâm tình nhỏ, Phó Cảnh Ngộ cũng biết điều đó.
Chỉ có điều cô lại ở đây nói chuyện với Ngôn Triết vô cùng vui vẻ, thật giống như chưa từng tức giận vậy.
Ngày hôm qua cũng vậy... Có mấy lời, cô tình nguyện nói cho Ngôn Triết nghe, cũng không chịu nói với anh.
Anh đi tới, Diệp Phồn Tinh nhìn thấy anh, dừng một chút, thu nụ cười lại.
Thái độ khác biệt rõ ràng này làm cho Phó Cảnh Ngộ cảm thấy Tim Gan lộn tùng phèo cả lên, cảm giác vô cùng nguy hiểm bất an.
Diệp Phồn Tinh lúc trước chỉ tin tưởng anh, nhưng mà bây giờ, cô lại bắt đầu tin tưởng người khác hơn anh rồi!
Ngôn Triết hỏi: "Nói xong rồi à?"
"Ừm."
"Vậy chúng ta đi." Ngôn Triết nói.
Phó Cảnh Ngộ gật đầu.
Sao mật lại ngửi thấy mùi chua chua ở đâu ý nhỉ, nhà ai lại đổ giấm thế?