Rời xa Phó Cảnh Ngộ, cô còn có chỗ nào có thể đi đây?
Vốn nghĩ thành phố A là nhà của mình, nhưng nghĩ kỹ một chút, coi như trở về nơi đó, lại không có chỗ nào chân chính thuộc về cô?
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, trong ánh mắt cô chứa đầy vẻ vô tội và bất đắc dĩ, giống như bị anh bỏ rơi.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Anh không đi đâu hết."
Chỉ có điều nhớ tới tình anh em nhiều năm như vậy đột ngột tan vỡ, cảm thấy tức không nhịn nổi, đi ra bên ngoài tĩnh tâm một chút
Anh vừa ra bên ngoài thì gặp xe của Kỷ Minh Viễn, hai người ngồi ở trong xe hơn nửa ngày.
Sau đó Kỷ Minh Viễn đi rồi, anh cũng trở về.
Kết quả vừa trở lại một cái, liền thấy Nhiếp Vân Đóa dám động tay động chân với vợ anh...
Diệp Phồn Tinh cúi đầu, trong lòng rất ủy khuất, nhưng mà, lòng tự ái bắt cô phải ngụy trang ra một vẻ ngoài mạnh mẽ lãnh đạm, " Em làm sao mà biết được?"
Cô cảm thấy mình quá ỷ lại vào Phó Cảnh Ngộ rồi.
Phuj nữ khi yêu đương vào liền sẽ biến thành kẻ ngốc, Diệp Phồn Tinh cảm giác mình bây giờ chính là như vậy.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô giả vờ lãnh đạm thờ ơ, nói: "Nếu như anh định đi, anh nhất định sẽ mang em theo!"
"Không phải anh vẫn đang tức giận chuyện của Ngôn sao?"
Cô đi theo sau lưng anh luôn rất thận trọng, sợ một lúc nào đó mình theo không kịp bước chân của anh.
Suy nghĩ lại cũng thật buồn cười.
Phó Cảnh Ngộ đưa tay ra kéo cô vào trong ngực.
Diệp Phồn Tinh đẩy anh ra, lại bị anh càng thêm bá đạo ôm lấy, anh ấn xuống đầu của cô, xiết chặt cô vào trong lòng, trầm giọng nói: " Anh rất giận Ngôn Triết. Anh coi cậu ta là anh em tốt, vậy mà...em cảm thấy anh nhìn thấy lá thư này, trong lòng có dễ chịu được không?"