Phó Cảnh Ngộ đứng lên, đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khi Diệp Phồn Tinh tỉnh ngủ đã là buổi chiều, nhận được điện thoại của Dao Dao, "Tinh Tinh, cậu đi chơi về rồi hả? Buổi chiều đi ăn cơm với mình không?"
Diệp Phồn Tinh nhìn đồng hồ, mắt chớp chớp, mới trả lời một câu, "Được."
Rất lâu không có trở lại, có bạn hẹn, Diệp Phồn Tinh tự nhiên đáp ứng.
Cô từ trên giường đứng lên, đổi quần áo nhẹ nhàng, bên này không lạnh như ở Thủ đô, quần áo có thể mặc ít hơn một chút.
Phó Cảnh Ngộ đang ở trong phòng khách nói chuyện với bà Phó, Diệp Phồn Tinh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bà Phó, chủ động nói: "Mẹ."
"Tinh Tinh." Bà Phó mỉm cười nhìn về phía cô, "Qua đây để cho mẹ nhìn con một chút nào, xem gầy béo thế nào rồi?."
Bà Phó nhìn Diệp Phồn Tinh đầy yêu thương như nhìn thấy con gái ruột của mình vậy.
Diệp Phồn Tinh đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà Phó, gần đây bà Phó đánh giá cô, giống như đánh giá đại bảo bối trong nhà, " Mẹ nghe nói lúc ở thủ đô, Cảnh Ngộ bắt nạt con có phải không?"
Đương nhiên là nghe Phó Linh Lung nói.
Phó Cảnh Ngộ có chuyện gì, Phó Linh Lung chưa bao giờ giúp em trai mình giấu giếm, đều ngay lập tức nói cho mọi người trong nhà.
Diệp Phồn Tinh theo bản năng mà nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, gật đầu, " Vâng ạ."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, dường như muốn kháng nghị, nhưng suy nghĩ một chút thì cứ như vậy đi.
Bà Phó nói: "Đánh chết nó đi, không biết thương vợ một chút nào. Lúc trước nó ở trong quân ngũ, nó quản lính quen rồi, nó là như vậy đấy, con đừng để ở trong lòng, mẹ đã thay con dậy dỗ nó rồi."
Mặc kệ bà Phó có thật sự mắng Phó Cảnh Ngộ hay không, nhưng thái độ của bà cũng làm con dâu phải ấm lòng.
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, nói: "Bạn con hẹn con ra ngoài ăn cơm, con muốn xin phép đi ra ngoài một chút"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, "Vừa trở về liền đi ra ngoài? Không ở trong nhà ăn cơm cùng mẹ đi?"
Cô cũng không thương lượng với anh, vừa về đã đi chơi, Phó Cảnh Ngộ có thể cảm giác được, vợ mình còn chưa hết giận.