"Anh nói em nên làm cái gì đây?" Diệp Phồn Tinh tỏ ra rất khó xử
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, "Làm sao?"
"Anh nói, giờ em cũng hai mươi tuổi rồi, nhỡ đến tuổi của anh em cũng dài dòng giống như anh thì làm sao bây giờ?"
"..."lông mày Phó Cảnh Ngộ run lên, cho nên Tinh Tinh nhà anh đang chê anh già rồi sao?
Anh nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, " Anh cảm thấy gần đây em rất gọi đòn nhé."
"... Nào có?"
"Rõ ràng có." Anh cúi đầu xuống, cắn lên lỗ tai của cô một cái
Ngày hôm sau Diệp Phồn Tinh đến chỗ Diệp Tử Thần, bởi vì Dao Dao cũng ở chỗ này, cho nên Diệp Phồn Tinh vừa vào cửa liền thấy cô ấy ngồi ở chỗ đó, mắt sưng lên giống như quả bồ đào nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đi vào, "Tinh Tinh."
Tính cách của Trương Tâm Dao có chút giống như con trai, bình thường ở bên ngoài làm công, kinh nghiệm xã hội cũng không ít, không phải là cô gái nhu nhược.
Nhưng mà trong nhà xảy ra chuyện, đối với cô ấy mà nói là một chuyện đả kích rất nặng nề.
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, vỗ bả vai của cô ấy một cái, "Đừng buồn nữa."
Trương Tâm Dao nói: " Bình thường mình không chịu cố gắng, cũng không chịu học hành cho nên hồn, ba mình lại chưa từng trách mình, luôn dung túng cho mình, mình muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ông ấy chính là người cha tốt nhất trên đời này, nhưng mà... Hiện tại, mình thật sự không biết mình có thể làm gì cho ông ấy."
Dao Dao hi vọng mình có thể chia sẻ gì đó cho cha mình, nhưng suy nghĩ kỹ lại lại chẳng có năng lực gì cả.
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Tử Thần một cái,sáng sớm nay Trương Tâm Dao đã tới, khóc ở nơi này rất lâu, cậu ta cũng không biết mình có thể làm cái gì.
Trương tổng cũng coi như là một ông chủ lớn, lại lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, chuyện lần này, ông ấy cũng không có cách nào, bọn họ còn chưa trải đời càng không nghĩ ra được biện pháp gì.