Tưởng Sâm nhanh chóng đưa bác sĩ rời khỏi phòng, Phó Cảnh Ngộ đứng ở mép giường, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh an tĩnh đắm chìm trong giấc mộng, có chút không dám tin tưởng, Phồn Tinh của anh thật sự... Mang thai rồi sao?
Sẽ không giống lần trước chứ!
Phó Cảnh Ngộ có một loại cảm giác không xác định, ngồi xuống bên cạnh, nắm tay Diệp Phồn Tinh, nội tâm đột nhiên khó có thể khống chế mà bộc phát ra sự vui sướng.
Cô thật sự mang thai rồi! Vậy anh sắp được làm bố rồi phải không?
Rõ ràng buổi sáng vẫn còn đang vì chuyện công việc mà tức giận đến nhức đầu, hiện tại liền đột nhiên lấy được một tin tức kinh hỷ như vậy, Phó Cảnh Ngộ nhất thời cảm thấy bây giờ có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng đáng giá.
Diệp Phồn Tinh quả nhiên như bác sĩ nói như, cô ngủ một lúc rồi tỉnh.
Cô mơ một giấc mơ thật dài, mở mắt ra liền nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh gọi: "ông xã."
Cô nhớ lại mình sau khi vào cửa liền gục luôn...
Chẳng qua chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon, choáng váng say xe mà thôi, trực tiếp té xỉu, Diệp Phồn Tinh căn bản không nghĩ tới.
Bởi vì mới vừa tỉnh lại cho nên đầu óc của cô có chút quay cuồng, cảm giác buồn nôn cuộn trào lên cổ họng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô cau mày, "Có khó chịu chỗ nào hay không?"
"Em buồn nôn quá, còn choáng đầu nữa."
Phó Cảnh Ngộ gọi người mang cho cô ly nước tới, cầm tay cô vẫn không có buông ra.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, phảng phất như sợ hãi mình sẽ chạy mất nói: " Anh nắm chặt quá làm tay em đau đấy."
Phó Cảnh Ngộ nghe xong, sửng sốt một chút, mới buông tay của cô ra, "Xin lỗi."
Anh quá kích động!
Mặc dù như thế, trên mặt của Phó Cảnh Ngộ lại rất bình tĩnh.
Điều này làm cho người ta không nhìn ra trong lòng của anh đang suy nghĩ gì.
Rất nhanh, người giúp việc liền bưng nước tiến vào, đưa cho Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ đỡ Diệp Phồn Tinh dậy, cho cô uống một chút nước, "Có thấy đỡ không?"
Nếu thấy truyện hay thì mọi người hãy bỏ phiếu cho mật nhé