Rõ ràng anh còn chưa mở miệng mà Diệp Phồn Tinh đã có thể cảm giác được sự hưng phấn của anh.
Chuyện gì để cho anh hưng phấn đến như vậy?
Phó Cảnh Ngộ mặc áo sơ mi, ngồi ở mép giường, cầm tay cô, trên mặt là nữ cười hạnh phúc rạng rỡ, " Bác sĩ nói em mang thai rồi, anh sắp được làm bố rồi!"
Mặc dù cô luôn mong mỏi mang thai, nhưng chân chính biết được thời khắc này, Diệp Phồn Tinh vẫn khó mà hình dung được nội tâm kích động của mình.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô hơi lộ ra sắc mặt bình tĩnh, có chút lo lắng nói: " Có phải em không muốn đứa bé này không? Anh biết bây giờ em còn phải đi học, nếu như lúc này có con, căn bản sẽ thay đổi rất lớn. Nếu như... nếu như em không muốn nó, anh có thể..."
Anh sẽ luôn tôn trọng lựa chọn của cô.
Diệp Phồn Tinh trừng Phó Cảnh Ngộ một cái, kích động cắt dứt lời của anh, " Em muốn! ai nói em không muốn?"
Bọn họ chờ mong lâu như vậy, liền là hy vọng có thể có một đứa con, thật ra Diệp Phồn Tinh đã sớm nghĩ tới trong lòng vô số lần.
Diệp Phồn Tinh nói xong câu đó, phát hiện trên mặt của Phó Cảnh Ngộ, có một loại biểu cảm kinh hỉ không thể tin được, "Có thật không?"
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, khóe mắt anh không giấu được vui sướng, không nhịn được cười theo, gật đầu, "Ừm! Em đã hai mươi tuổi rồi, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, lúc em đồng ý lấy anh thì đã biết có một ngày em sẽ sinh con cho anh, làm mẹ của con anh. Thật ra em biết, anh rất muốn có con, chỉ là bởi vì em mới nhịn lâu như vậy, có đúng hay không?"
So với thời điểm không tự tin đó, Diệp Phồn Tinh cảm thấy mình bây giờ đã có tự tin nghênh đón đứa bé này đến, cô cũng sẽ cố gắng làm một người mẹ thật tốt.
Cô nói với Phó Cảnh Ngộ: " Em sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt."
Đứa bé này không phải là bọn họ nhất thời xung động mới có mà là suy nghĩ cặn kẽ mới cho ra quyết định này.
Nhớ like và bỏ phiếu ủng hộ cho mật để tiến gần hơn tới bão số 4 nhé!