Coi như là công ty bọn họ, những người đó muốn nghỉ sinh, cũng là gần lúc sinh mới có thể nghỉ thai sản!
Chỉ là Diệp Phồn Tinh cũng có thể lý giải, cô mới vừa có bầu, người nhà dĩ nhiên khẩn trương.
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, nói: "Mẹ nghe nói em đến công ty làm việc, liền bắt anh đến xem em thế nào, mẹ lo lắng cho em lắm đấy."
" Em không sao." Diệp Phồn Tinh nói: " Em Nào có yếu ớt như vậy? Em sẽ cẩn thận mà."
Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, hôn lên trán cô một cái, mới dắt cô lên xe.
Anh giúp cô mở cửa xe, nói: " Em muốn làm việc cũng được, nhưng mà không cho phép em lao lực, biết không?"
Diệp Phồn Tinh nói: " Em biết mà. Nhà xuất bản bên kia lên kêu hoạch tổ chức buổi ký tặng, họ nói lần trước phản ứng buổi ký tặng rất tốt, nhưng em cự tuyệt rồi. Chỉ là thỉnh thoảng đến công ty nhìn một chút, sẽ không làm gì đâu."
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, "Ừm."
Về nhà, bà Phó đã ở đó, Diệp Phồn Tinh nhìn cô nói, "Mẹ."
Ánh mắt của bà Phó so với bình thường thêm mấy phần nghiêm khắc, Diệp Phồn Tinh có mấy phần không yên lòng, cô nhìn Phó Cảnh Ngộ một chút, hy vọng anh có thể giúp cô một tay.
Phó Cảnh Ngộ nhìn ánh mắt của cô mềm mại giống như con mèo nhỏ, không chịu nổi sự làm nũng của cô, nói với mẹ mình: "Mẹ, mẹ cứ nhìn như vậy sẽ làm Phồn Tinh sợ đấy."
"Đấy còn không phải là mẹ lo lắng cho nó sao." Bà Phó nói: "Lúc trước chị con mang thai, ngày ngày đều ở nhà, chưa bao giờ chạy loạn cả."
Làm sao đến lân Diệp Phồn Tinh lại không ở yên một chỗ!
Phó Cảnh Ngộ nói: " Vợ con sẽ chú ý mà. Chẳng qua cô ấy chỉ đi đến công ty thôi, con sẽ để người chăm sóc cô ấy."
Bà Phó nhìn Phó Cảnh Ngộ che chở vợ như vậy, bất đắc dĩ than thở.
Nhìn bà Phó đi ra, Diệp Phồn Tinh mới quay sang nhìn Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ nói: "Mẹ cũng là lo lắng cho em thôi. Lúc em bị ngất mọi người đều bị dọa sợ hết hồn đấy."
Hình như là bão số 5 chưa kịp đổ bộ vào đất liền đã tan thành áp thấp nhiệt đới ấy nhỉ? Mọi người mau góp phiếu để thành bão đi nào!