Lâm Vi lắc đầu, " Mình cảm thấy không nên nói cho anh ấy biết thì tốt hơn."
"Thật ra vật nên nói cho Tả Dục biết, nếu như cái gì cũng không chịu nói ra, cậu ta cũng không biết, một mình cậu chịu đựng quá cực khổ."
Người nhà bọn họ đương nhiên muốn Tả Dục đối mặt.
Diệp Phồn Tinh chính là như vậy.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Phó gia, cô đều sẽ nói cho cho chồng mình biết.
Mà Phó Cảnh Ngộ là người kẹt ở giữa, nhưng anh đều xử lý mọi chuyện tốt vô cùng.
Cho nên, từ khi bọn họ ở bên nhau đến giờ, mới rất ít xuất hiện vấn đề.
Lâm Vi nói: "Không cần đâu, có nói với anh ấy cũng vô ích."
Lâm Vi là một người ít nói. Cô ấy và Diệp Phồn Tinh không giống nhau, lúc nào cô ấy cũng thiếu cảm giác an toàn, rất nhiều chuyện thích tự mình bực bội trong lòng.
Bọn họ trò chuyện một hồi, Tả Dục liền đến gõ cửa, Lâm Vi đi mở cửa, nhìn thấy Tả Dục đứng ở cửa.
Tả Dục hỏi: "Trò chuyện xong chưa?"
Tả Dục là đàn ông, cũng không tiện vào phòng của Diệp Phồn Tinh.
Lâm Vi gật đầu, đi tới, cầm áo khoác của mình lên, nói với Diệp Phồn Tinh: "Tinh Tinh, Mình đi về trước, khi nào có thời gian rảnh rỗi mình sẽ tới thăm cậu sau."
"Ừ, nhớ nhé." Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái.
Lâm Vi cười một tiếng, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tả Dục rất cao, Lâm Vi cao 1m67 rồi mà so với cậu ta còn thấp hơn cái đầu, Tả Dục tự tay giúp Lâm Vi cầm túi xách, hai người từ trên lầu đi xuống.
Tả Dục hỏi: "Diệp Phồn Tinh như thế nào rồi?"
Lâm Vi nói: "Tốt lắm, anh có thể đi nhìn qua mà."
"Không cần, em thay anh nhìn là được." Tả Dục cười, nữ cười ấm áp như ánh sáng ở cuối đường hầm.
Lâm Vi nhìn lấy Tả Dục, hỏi: "Tại sao?"
Tả Dục đối với chuyện của Diệp Phồn Tinh, luôn rất quan tâm, Diệp Phồn Tinh ở trường học gặp phải chuyện gì, Tả Dục luôn đứng mũi chịu sào.