Có lúc luôn cảm giác mình và Phó Cảnh Ngộ có khoảng cách không bao giờ có thể vượt qua, nhưng giờ phút này, lại cảm thấy thân cận đến vậy.
Ít nhất, ở trên thế giới này, cũng chỉ có Phó Cảnh Ngộ ăn đồ ăn còn thừa lại của Diệp Phồn Tinh, bởi vì anh chưa bao giờ khách sáo, bọn họ là hai người thân mật nhất trên đời này.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên cái ghế màu trắng, chăm chú nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, nhìn anh ăn hết mì.
Phó Cảnh Ngộ để đũa xuống, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh gục xuống bàn ngước nhìn mình, trên mặt còn mang theo nụ cười ngây ngốc.
"Em cười cái gì?" Anh không hiểu hỏi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Nhìn anh."
"..."
Phó Cảnh Ngộ đứng lên, lười để ý cô vợ ngốc nghếch nhà mình, dọn bát đũa rồi mới từ trong phòng bếp đi ra, cùng Diệp Phồn Tinh trở về phòng.
Buổi sáng, Diệp Phồn Tinh còn đang ngủ, Phó Cảnh Ngộ sợ quấy rầy đến cô, rón rén lên, đi rửa mặt.
Lúc anh đi ra ngoài, chuông điện thoại reo lên, vì sợ làm ồn đến Diệp Phồn Tinh nên bình thường điện thoại của anh đều để ở chế độ im lặng.
Phó Cảnh Ngộ cầm điện thoại đi nghe máy, là Tưởng Sâm gọi tới.
Bởi vì sai lầm của Trương tổng,lượng công việc gần đây của công ty tăng lên rất nhiều, chuyện lần này, cũng là Phó Cảnh Ngộ tự tay xử lý.
Anh cúp điện thoại, nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, bởi vì đắp nhiều chăn nên Diệp Phồn Tinh đạp chăn ra, chân cũng thò ra ngoài,, Phó Cảnh Ngộ lắc đầu bất đắc dĩ, ngay sau đó lại dương khóe miệng lên.
Anh giúp cô đắp kín chăn, mới rời phòng.
-
Lúc Diệp Phồn Tinh tỉnh lại, Phó Cảnh Ngộ đã ra ngoài rồi, anh không ở bên cạnh cô cũng không cảm thấy có gì lạ, cô biết anh bận rộn, cũng quen rồi.
Lâm Vi đẩy cửa ra đi vào, Diệp Phồn Tinh còn nằm ở trên giường.
Diệp Phồn Tinh cũng không vội bò dậy, Lâm Vi nhìn cô một cái, cười nói: "cậu là heo sao? Giờ này còn ngủ."