Cũng không lâu lắm, Hạ hạ liền bị dỗ ngủ thiếp đi, Tô Lâm Hoan trực tiếp để cho Thịnh Huống ôm đi.
Bà Tô từ trên lầu đi xuống,hỏi "mẹ mới vừa nghe thấy âm thanh của Hạ Thiên, con bé tới sao?"
"Vừa về rồi."
"Sao con không giữ con bé lại đi?"
Tô Lâm Hoan không có giải thích, một mặt lãnh đạm đi lên lầu.
-
Sáng ngày hôm sau, lúc Diệp Phồn Tinh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Ngôn Triết ngồi trong phòng khách nhà mình.
Cô vừa thấy Ngôn Triết liền muốn tránh, Ngôn Triết thấy vậy, vội vã mở miệng, "Tinh Tinh."
Thật ra thì cô hoàn toàn không cần thiết phải tránh anh ta, nơi này là nhà của cô.
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới sáng sớm mà anh ta đã tới, Phó Cảnh Ngộ cũng ở nhà, chỉ là còn ở trên lầu.
Nghe thấy Ngôn Triết gọi mình, Diệp Phồn Tinh nhìn anh ta một cái, " Anh Ngôn có chuyện gì sao?"
"Chào buổi sáng." Ngôn Triết nhìn lấy bộ dáng lạnh nhạt của cô, tận lực để cho thái độ của mình trở nên ôn nhu một chút, "Làm sao nhìn thấy anh liền tránh vậy?"
"Đối với người tôi không thích, đương nhiên muốn tránh xa một chút, anh nói xem có phải không?" Diệp Phồn Tinh nhíu mày, nếu anh ta chủ động nói chuyện với mình, cũng đừng trách cô nói chuyện khó nghe.
Ngôn Triết phát hiện, mình rất ghét loại cảm giác bị Diệp Phồn Tinh chán ghét, "Chuyện lúc trước, anh xin lỗi."
"Anh không cần nói xin lỗi." Diệp Phồn Tinh căn bản không chấp nhận lời xin lỗi này: "chỉ là anh nói ra lời trong lòng của mình mà thôi, làm cho tôi nhìn rõ anh, không có cái gì phải xin lỗi cả, người nên xin lỗi phải là tôi, tôi là một con bé nông thôn không biết điều, làm phiền đến cậu Ngôn đây rồi."
Ngôn Triết cũng biết, những lời đó lúc ấy làm người nghe rất đau đớn, nhưng lúc ấy chính là vì để cho cô tức giận nên mới nói vậy.
Thấy cô tức giận như vậy, Ngôn Triết rất muốn giải thích, " Anh không phải có ý đó."
Diệp Phồn Tinh dù bận vẫn ung dung mà nói: " Vậy sao? thật ra tôi cũng rất muốn biết những lời đó của anh Ngôn đây là có ý gì?"