Anh ta rót cho Diệp Phồn Tinh trà ly, đưa cho Diệp Phồn Tinh, "Tinh Tinh, anh sai rồi, đừng giận anh nữa. Em nhìn em bây giờ là bảo bối của Phó gia, nếu em giận anh, toàn bộ bọn họ đều sẽ giận lây sang anh mất."
Anh ta vẫn ra vẻ tự nhiên ung dung như thế, Diệp Phồn Tinh bưng ly lên, không lên tiếng.
Ở ngay trước mặt Phó Linh Lung, nhận ly trà này của anh ta coi như là cho anh ta chút mặt mũi.
Diệp Phồn Tinh không muốn để cho chị gái chồng của mình cảm thấy mình không hiểu chuyện.
Uống xong trà cô liền đi.
Tả Dục mang theo Lâm Vi tới, còn kéo theo cả Diệp Tử Thần.
-
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên giường, nhìn lấy Lâm Vi ở bên cạnh thu dọn đồ đạc, thu dọn xong, cầm điện thoại ra ban công chụp hình, chụp năm phút, mới đi tới, "Nơi này phong cảnh đẹp thật đấy!"
Diệp Phồn Tinh nói: "Ừm."
Sơn trang này phong cảnh xác thực rất tốt.
Diệp Phồn Tinh mới vừa tới đã chụp được rất nhiều ảnh, gửi cho bạn bè trong nhóm chat.
Lâm Vi ngồi vào bên cạnh Diệp Phồn Tinh, đưa tay sờ bụng của Diệp Phồn Tinh, "Bảo bối, mình phát hiện cậu mập leen nhiều lắm rồi đấy."
"..." Diệp Phồn Tinh bên ngoài mạnh bên trong yếu mà trừng Lâm Vi một cái, "Ai mang thai mà không mập? Chờ mình sinh xong sẽ gầy đi thôi."
Diệp Phồn Tinh cũng biết gần đây mình mập lên, hơn nữa khẩu vị cực kỳ tốt.
Cho nên nói, phụ nữ mang thai thật sự là chuyện rất cực khổ, chẳng những phải chịu tội, còn mập lên.
Cái gì cũng có thể nhịn, nhưng lên cân quả thực nhịn không được, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng mập như vậy bao giờ.