Ông nội cô ấy trước kia là cấp trên của Lão thủ trưởng, cha cũng có quan hệ rất tốt với Lão thủ trưởng, trong nhà có mấy người anh trai, người nào cũng rất chiều chuộng cô em gái này, là một thiên kim đại tiểu thư được sủng ái nhất.
Người như vậy, Tô Lâm Hoan nhất định không chọc nổi, coi như dựa vào mặt mũi của mẹ nuôi, cô ta cũng tuyệt đối không dám đắc tội Mộ Thập Thất.
Nhưng...
Nếu để cho Mộ Thập Thất biết người Ngôn Triết thích là Diệp Phồn Tinh, nếu để cho Mộ Thập Thất ghi hận Diệp Phồn Tinh, một khi Mộ Thập Thất làm ra chuyện gì với Diệp Phồn Tinh, với tính cách của Ngôn Triết, nhất định sẽ lập tức giải trừ hôn ước.
Chỉ cần nghĩ tới đây, Tô Lâm Hoan liền vô cùng mong đợi.
Ngôn Triết là của cô ta, trước kia là vậy, sau này cũng sẽ là như vậy!
Cô ta hy sinh lớn như vậy, dĩ nhiên muốn bắt Ngôn Triết vào trong bàn tay mình.
Mộ Thập Thất nghe Tô Lâm Hoan nói xong, dương khóe miệng lên, "Cảm ơn chị đã nhắc nhở, chỉ có điều... Anh ta thích ai hình như không có liên quan gì đến em thì phải."
Chỉ từng ăn hai bữa cơm, một chút cảm tình cũng không có. Mộ Thập Thấp cô còn lâu mới thèm để ý cái này đây!
Hơn nữa Tô Lâm Hoan này, đột nhiên chạy tới nói với mình những thứ này, nhìn một cái liền biết có gì mờ ám.
Mộ Thập Thất cũng không ngốc, để cho người khác coi
mình là con dối để dựt dây.
Không cho mình lấy Ngôn Triết á! Cô chỉ mong không cần lấy anh ta đây này!
Độc thân có cái gì không tốt?
Cô còn lâu mới muốn lấy chồng sinh con!
Chỉ có điều người nhà quá lo lắng không ai thèm lấy cô, nói cái gì mà con gái hai mươi lăm tuổi, không chịu lấy chồng thì sẽ thành gái lỡ thì rồi, nên mới ép cô đi xem mặt.
Tô Lâm Hoan kinh ngạc nhìn lấy Mộ Thập Thất, Em không để ý sao?"