Mẹ Phó cũng gửi vào group chat, lúc trước một nhóm người nói Phó Cảnh Ngộ không thể có con, không ít lần chê cười bà, hiện tại, có thể coi là lấy lại mặt mũi rồi.
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ lướt điện thoại trả lời bình luận, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, cô cũng cười theo.
Muộn hơn, Diệp Tử Thần cùng Tả Dục cũng đến, hai người vừa vào cửa, liền thấy Phó Cảnh Ngộ ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ.
Phó Cảnh Ngộ ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ, nói với hai người: "Con trai tôi này, nhìn giống tôi không?"
Bình thường Phó Cảnh Ngộ lạnh lùng cao ngạo bao nhiêu cơ chứ?
Giờ phút này lại chủ động khoe khoang với bọn họ.
Tả Dục và Diệp Tử Thần không nhịn được len lén kêu gào trong lòng: Bóng đèn nhỏ bé xíu thế kia thì giống kiểu gì.
Diệp Tử Thần đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, nhìn lấy tiểu bảo bối lập tức bị sự đáng yêu của nhóc làm cho tan chảy, " Em có thể bé cháu em một cái không?"
" Cậu đừng bế, tay chân vụng về, nó còn nhỏ như thế, anh sợ cậu không bế được đâu." Rõ ràng lần đầu tiên làm cha, Phó tổng lại giống như rất có kinh nghiệm, còn ghét bỏ Diệp Tử Thần.
Điều này làm cho Diệp Tử Thần có chút mất hứng.
Vì cái gì mà không cho cậu ta bế cháu của mình chứ, thật vô lý?
Mình là cậu của nhóc con này cơ mà!
Đây chính là hắn cháu trai của mình cơ mà!
"Anh rể, em muốn ôm một cái cơ." Diệp Tử Thần phát huy bản lĩnh miệng ngọt, lắc lư Phó Cảnh Ngộ.
Tên nhóc con này quả thực quá nhỏ, ở trước mặt mấy người đàn ông cao lớn thô kệch trước mặt, giống như một con búp bê yếu ớt.
Phó Cảnh Ngộ ôm lấy con trai nhà mình nhìn cả buổi trời, cuối cùng, Diệp Tử Thần phải cầu khẩn cả buổi anh mới cho cậu ta ôm một lúc, khi chuyền sang tay còn không quên dặn dò " Cậu nhớ cẩn thận một chút."
Phó tổng bây giờ nhìn ai cũng thấy vụng về, luôn cảm thấy chỉ có mình mới có thể bế con trai mình.
Diệp Tử Thần dài mồm nói: "Biết rồi mà!"
Sau đó Phó Cảnh Ngộ đem Bóng Đèn Nhỏ đưa cho cậu ta.