Hai mẹ con ở nơi này, dùng ngôn ngữ người khác nghe không hiểu để giao tiếp ngầm với nhau.
Mộ Thập Thất từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, dừng lại ở bên cạnh cô, "Tinh Tinh, con của cô thật là đáng yêu a."
"Có thật không?"
"Ừm, đáng yêu giống cô." Mộ Thập Thất đứng ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, đưa tay sờ một cái gương mặt mềm nhũn của tiểu tử, "Sao lại đáng yêu thế này cơ chứ! Đang cười với tôi này! "
"Chị Có muốn bế nó không?" Diệp Phồn Tinh có chút tự hào nói.
Hiện tại Bóng Đèn Nhỏ chính là bảo bối của cô.
Mộ Thập Thất đưa tay qua, "Là như vậy phải không?"
Cô ấy cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ.
Bà Phó nhìn thấy Mộ Thập Thất, hỏi: "Đây là..."
Diệp Phồn Tinh giới thiệu: "Đây là Mộ Thập Thất, vị hôn thê của Ngôn Triết."
"Thập Thất đấy à?" Bà Phó cười nói: " Chào cháu "
Mộ Thập Thất nói: "cháu chào hai bác ạ!"
Mộ Thập Thất rất lễ phép, người lớn chỉ cần nhìn một cái liền ưa ngay, liền lão thủ trưởng cũng rất thích cô ấy.
Bà Phó hỏi: " Ngôn Triết đâu?"
"Anh ấy ở trên lầu ạ." Mộ Thập Thất mới vừa đi tìm anh ta, nói với anh ta hai ba câu.