Mộ Thập Thất thấy Ngôn Triết nhìn mình chằm chằm, không nhịn cười được một tiếng, trong nháy mắt liền phát giác anh ta đang suy nghĩ gì, đưa tay đem Bóng Đèn Nhỏ cho anh ta, "Được rồi, cho anh bế đấy!"
Nhìn ra được Ngôn Triết thật sự yêu Diệp Phồn Tinh, liền ngay cả con của cô ấy cũng yêu...
Loại yêu mà yêu tất cả mọi thứ của đối phương làm cho Mộ Thập Thất có chút bội phục.
Bất quá bị anh ta đề phòng như vậy, cô vẫn có chút không vui.
Cô cảm thấy đây là một loại làm nhục đối với nhân cách của mình.
Rất nhanh, Mộ Thập Thất liền rời đi.
Cô không muốn cùng loại người coi thường người khác này nói thêm cái gì.
Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh nhìn hai người kia, không hiểu cô gái này mới có vậy mà hình như cáu kỉnh rồi hả?
-
Buổi tối, Diệp Phồn Tinh ở trong phòng Bóng Đèn Nhỏ dụ dỗ cho nhóc ngủ, ông bà Phó cũng đã trở về.
Phó Cảnh Ngộ đi tới, đứng ở bên cạnh nhìn cô.
Trong mắt anh, Diệp Phồn Tinh vẫn là trẻ con, nhưng mà, ở trước mặt Bóng Đèn Nhỏ, cô lại giống như một người mẹ đúng chuẩn, chăm sóc con không chút hoang mang.
Trong mắt Diệp Phồn Tinh chỉ có Bóng Đèn Nhỏ, liền ngày cả Phó Cảnh Ngộ đi vào, cũng không đoái hoài tới nói chuyện với.
Anh mở miệng nói: "Hôm nay công việc của em xong hết rồi sao?"
"Còn lâu mới xong."
"Vậy em còn không đi làm đi?"
"Đều tại anh." Diệp Phồn Tinh không nhịn được ngẩng đầu lên trừng mắt anh một cái.
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Anh có làm gì đâu?
Vào lúc này cô còn không làm việc, đợi lát nữa lại phải thức đêm rồi!
Diệp Phồn Tinh nói: "Nếu không phải ban đầu anh gạt em sinh con thì hiện tại em sẽ không cứ nhìn lấy nó là không muốn làm việc."
Mỗi lần con trai về nhà, nhìn thấy nhóc, Diệp Phồn Tinh cảm giác mình liền không muốn động đến công việc nữa.