Biểu tình của bà Ngôn rất là nghiêm túc, Tô Lâm Hoan nhịn không được bật cười, "Phu nhân, bác nói chuyện thật biết đùa! Bác đến tìm cháu mà không cảm thấy khả năng bác tìm lộn người sao! Người Ngôn Triết yêu thích sớm đã không phải cháu nữa rồi."
Bà Ngôn tràn đầy hoài nghi nhìn về phía Tô Lâm Hoan, "Không phải là cô?"
Bà vẫn cảm thấy là Tô Lâm Hoan.
Tô Lâm Hoan vô tội nói: " Cháu qua bên này chính là muốn chăm sóc mẹ nuôi, không có ý tứ gì khác, bác trách cứ cháu như vậy cháu thật sự rất khổ sở. Chỉ có điều, cháu muốn nói với bác điều này, coi như không có cháu, Ngôn Triết cùng Mộ Thập Thất cũng sẽ không thành."
"Cô có ý gì?" Bà ta hỏi.
Tô Lâm Hoan để cái ly trong tay xuống, nhìn về phía bà Ngôn, "Mỗi lần Ngôn Triết được nghỉ phép đều chạy đi thành phố A, bác không suy nghĩ thử xem tại sao lại như vậy? Không phải lúc trước thân thiết với Cảnh Ngộ là vậy mà cũng không chạy sang bên kia chứ?"
"Tại sao?"
"Đương nhiên là bởi vì... Ngôn Triết thích Diệp Phồn Tinh." Tô Lâm Hoan nở nụ cười, "Con trai bảo bối của bác từ trước đến giờ đều thích cướp đồ của Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ thích cháu, anh ấy liền thích cháu, hiện tại Phó Cảnh Ngộ có Diệp Phồn Tinh, người anh ấy thích đương nhiên là Diệp Phồn Tinh. Cho nên, bác tìm lộn người rồi."
Tô Lâm Hoan rất thông minh, biết hiện tại Ngôn gia rất muốn để cho Mộ Thập Thất cùng với Ngôn Triết ở chung một chỗ, lúc này thừa nhận mình thích Ngôn Triết, không có bất kỳ chỗ tốt.
Nghe được là Diệp Phồn Tinh, bà Ngôn sửng sốt, " Cô đang nói nhăng nói cuội gì đó?"
"Ngôn Triết là con trai của bác, cháu có nói láo không có, bác quan sát một chút liền biết thôi." Tô Lâm Hoan nói xong, đứng lên, "cháu đi về trước, mẹ nuôi cháu chắc đang tìm cháu rồi."
Khó trách cứ được nghỉ phép là nó lại chạy đến thành phố A!
Lúc trước vẫn cho là do nó và Phó Cảnh Ngộ có quan hệ tốt, nhưng sau đó suy nghĩ lại thì hai người đàn ông với nhau lại cần phải thân mật đến mức này ư?
Liệu mẹ của Ngôn Triết sau khi biết được chuyện này sẽ làm gì, like và bỏ phiếu để đón đọc các tình tiết tiếp theo của câu chuyện nhé!