Ngôn Triết không tin là mẹ mình lại tự phát giác ra được.
Bà Ngôn nhìn con trai chằm chằm, "Người nào nói có quan trọng không?"
Bà ngôn đang rất tức giận, không muốn nói chuyện với con trai.
Ngôn Triết yên lặng lui ra ngoài.
Anh ta ra bên ngoài cửa phòng của Diệp Phồn Tinh, nghe được Phó Cảnh Ngộ đã trở về rồi, Diệp Phồn Tinh đang nói chuyện với chồng, Ngôn Triết vốn muốn đi vào hỏi xem Diệp Phồn Tinh thế nào, kết quả nghĩ lại không hỏi lại tốt hơn.
-
Anh ta đi xuống lầu, gọi điện thoại cho Mộ Thập Thất, Mộ Thập Thất vừa tới cơ quan không lâu, bị lãnh đạo giáo huấn hết lời đi ra, ở trước bàn làm việc của mình ngồi xuống, nhận được điện thoại của Ngôn Triết.
Thấy là điện thoại vị hôn phu gọi tới, cô không nhịn được dương khóe miệng lên, " Sao đấy?"
Gần đây cùng Ngôn Triết chúng sống chung tốt vô cùng, mặc dù Anh ta hơi đáng ghét một chút, nhưng tính cách không tệ.
Ngôn Triết tức giận hỏi: " có phải em nói với mẹ Anh chuyện Anh thích Tinh Tinh không?"
Chuyện này người ngoài biết không nhiều, mà Mộ Thập Thất là một trong số đó.
Mộ Thập Thất dừng một chút, "Không phải là tôi."
"Em cứ tiếp tục giả vờ đi." Ngôn Triết nói: " Anh ghét nhất là mấy người thích ném đá giấu tay tố giác!"
Nói xong, Ngôn Triết liền cúp điện thoại.
Mộ Thập Thất: "..."
Chuyện này là chuyện gì vậy trời!
Mình làm cái gì cơ chứ?
-
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, ru Bóng Đèn Nhỏ, cô nói với Phó Cảnh Ngộ: "Lão thủ trưởng lúc nào trở lại?"
"Bảo là chúng ta chờ một lát, hôm nay có chút bận rộn." Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cạnh nhìn lấy cô, " Sao thế?"
" Em muốn trở về." Diệp Phồn Tinh nói: " Em cảm thấy ở lại chỗ này rất bí bách."
"Làm sao lại bí bách?" Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh,hỏi "Xảy ra chuyện gì?"
Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, trong lòng có chút ủy khuất: " Em không muốn nói cho anh biết, tránh cho anh kẹp ở giữa phải khó xử."
Bà Ngôn không thích cô nên nhằm vào cô chứ không phải nhằm vào Phó Cảnh Ngộ.