Nhưng hết lần này tới lần khác liền gặp phải khắc tinh là Phó Cảnh Ngộ này.
Thậm chí rất nhiều lúc Ngôn Triết cảm thấy hối hận, nếu như mình không quen biết Phó Cảnh Ngộ, không làm bạn với Phó Cảnh Ngộ, như thế sau đó, có phải cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy hay không?
Lão thủ trưởng nhìn Ngôn Triết, "Ta cũng hy vọng Cảnh Ngộ là con trai ta, ta chỉ muốn biết ta làm sao lại sinh ra cái đồ không có chí tiến thủ như vậy."
"..." Ngôn Triết không lên tiếng, cảm giác ngực có một loại cảm giác tức giận, không cách nào lắng xuống.
Rất lâu, Ngôn Triết mới từ thư phòng của lão thủ trưởng đi ra.
Diệp Phồn Tinh cùng An An từ trên lầu đi xuống, đúng dịp thấy anh ta, không nhịn được dừng một chút, luôn cảm thấy nét mặt bây giờ của anh ta, có chút dọa người.
Còn có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt anh ta dấu ngón tay.
Anh ta... Lại bị đánh?
Ngôn Triết không nói gì, định rời khỏi, nhưng An An lại chủ động gọi anh ta lại, " Anh ơi."
Sau đó An An đi tới, đem kẹo mới vừa rồi ở dưới lầu cầm lên, đưa vào trong tay anh ta.
Ngôn Triết nhìn lấy kẹo, lại nhìn Diệp Phồn Tinh một cái.
Diệp Phồn Tinh bị anh ta nhìn một cái, cảm thấy mình hẳn là nên nói chút gì, " Anh không sao chứ?"
"..." Ngôn Triết vẫn đứng đó nhìn.
Ngôn An đứng ở một bên, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh trai.
Bộ dạng anh trai thật là dữ!
Ngôn Triết trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Phồn Tinh, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Diệp Phồn Tinh cảm thấy anh ta là lạ, " Ngôn Triết?"
Ngôn Triết nhìn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mất một lúc mới sửa sang lại tâm tình của mình, nói với Diệp Phồn Tinh: "Mẹ anh nói những lời đó, em đừng để ở trong lòng, anh thay bà ấy xin lỗi em."
Bởi vì mình thích cô ấy, mới gây cho cô ấy thêm phiền toái, Ngôn Triết cảm thấy rất áy náy.