Chiếm Đoạt Em Dâu

Chương 32: Làm Cho Đến Khi Yêu Mới Thôi



Ngưng Lộ tự chôn mình trong nổi uất ức cho đến thân thể một người đàn ông cao to từ từ đến gần bên cạnh cô còn không có chút cảm giác nào.

Trên màn hình puter đã là hình nền trong lòng Sở Mạnh lạnh lẽo, đã trễ như vậy rồi cô còn mở máy vi tính làm gì đây? Hơn nữa còn làm cho cô khóc thành ra như vậy trừ chuyện của Sở Khương ra còn có thể là chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ đã liên lạc với nhau rồi sao? Anh vạn vạn khôn ngờ tới cô lại to gan như vậy dám không nghe lời anh, lại dám lén anh liên lạc với Sở Khương. Vốn có lòng thương tiếc cô khóc đến đáng thương như vậy, nhưng vừa nghĩ tới cô đáng thương vì một người đàn ông khác tim của anh làm sao cũng không bình tĩnh được, ngọn lửa trong lòng vẫn bùng phát.

“Cô tốt nhất có một lý do có thể thuyết phục tôi, tại sao đã trễ như vậy còn ở đây khóc?” Sở Mạnh ở phía sau lưng kéo mái tóc dài của cô cứng rắn đem đầu cô kéo lên. Trên gương mặt trắng nõn loang lổ nước mắt, đôi mắt đã khóc đến đỏ lên ngay cả chóp mũi cũng hồng thông thông, lông mi thật dài vẫn treo một chuỗi lệ châu. Rốt cuộc là khóc bao lâu mới thành ra như vậy a! Lửa giận trong lòng Sở Mạnh càng tăng lên.

“Anh…….” Anh đột nhiên lên tiến và bị kéo đau khiến Ngưng Lộ lập tức ngừng khóc và vội vã nhìn thì đã thấy gương mặt một người đàn ông tức giận. Sao đột nhiên anh ta lại về? Cô cho là đã trễ như vậy anh sẽ giống những ngày trước sẽ không trở về. Vậy chắc anh ta không nhìn thấy email mà Sở Khương gửi cho cô chứ? Hình như cô đã tắt rồi, nhật ký truy nhập cũng đã xóa rồi, sẽ không có chuyện. Nhưng dù sao Ngưng Lộ chột dạ vẫn nhịn không được dùng mắt lén nhìn về hướng puter.

“Sao? Có phải làm việc trái với lương tâm nên không dám nhìn tôi hay không?” Trong khẩu khí của Sở Mạnh có mưa gió muốn cuốn tới, thấy dáng vẻ chột dạ của cô anh đã biết. Mới vừa rồi cô nhất định là liên lạc qua với Sở Khương, cứ như vậy xem anh đã chết sao?

“Tôi không có! Thật không có!” Ngưng Lộ vội vàng giải thích. Cô thật sự sợ ánh mắt của anh lúc này giống như là muốn nhìn thấu cô.

“Sự thật không phải như vậy vậy cô vội cái gì? Hả? Nói cho tôi biết rốt cuộc sao lại khóc?” Những giọt nước mắt chưa khô cùng vẻ mặt khẩn trương của cô thế nhưng lại làm cho lòng anh mềm nhũn ra. Được rồi, anh thừa nhận là anh mềm lòng, nếu như cô nguyện ý nói rõ sự tình với anh anh sẽ không truy cứu.

“Tôi….” Ngưng Lộ mở rộng miệng lại không thể nói ra lý do có thể thuyết phục anh. Nhưng nguyên nhân chính thì đánh chết cô cũng không thể nói. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Nét mặt của cô bán đứng cô, cô không muốn nói cho anh biết, không muốn nói cho anh biết sự uất ức của cô. “Ầm” một tiếng tiếng quả đấm nặng nề nện xuống bàn ở trong màn đêm yêm tĩnh cực kỳ chói tai khiến Ngưng Lộ cũng sợ tới mức ngốc lăng. Sao anh ta lại phát hỏa lớn như vậy? Là cô chọc tới anh sao?

“Nói a!” Tính khí Sở Mạnh vừa vội vừa cứng, quả đấm trên bàn lại không cảm giác được đau đớn. Cô bé này rõ ràng chính là làm việc gì sai mà còn làm bộ ra vẻ vô tội, cô chính là có năng lực ép anh nổi điên.

Thím Trương chắc chắn ở lầu một khi nghe được thanh âm cũng khẩn trương hề hề chạy tới, tình trạng bên trong làm bà cũng không khỏi hoảng hốt. Tại sao thiếu gia về đến lại nổi giận đến như vậy? Mà thiếu phu nhân thì lại là vẻ mặt uất ức đầy nước mắt ngồi ở đó! Thiếu gia vẫn luôn nhìn chằm chằm cô bé đáng thương làm cái gì?

“Thiếu gia, không nên trách thiếu phu nhân là tôi để cho cô ấy đi vào.” Giọng nói của thím Trương có chút run rẩy. Bởi vì ánh mắt thiếu gia khi quay lại nhìn bà lạnh quá quả thật là đáng sợ a!

“Không có chuyện của bà. Đóng cửa lại cho tôi.” Sở Mạnh lạnh lùng ra lệnh, thím Trương không dám chần chờ một giây đóng cửa lại.

“Anh muốn làm gì?” Ngưng Lộ nghe được tiếng đóng cửa trở nên khẩn trương, đôi tay chặc chẽ chóng đỡ mép bàn to lớn, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, cô sợ nhất chính là bộ dáng này của anh, anh ta có thể đánh cô hay không? Hay là …. Vừa nghĩ đến cái đó có thể, mặt Ngưng Lộ quét liếc xuống đất.

“Bây giờ biết sợ? Hả? Không phải mới vừa rồi không biết sợ sao?” Sở Mạnh một tay cường ngạnh nắm ở hông của cô, một tay nắm ở chiếc cằm nho nhỏ làm cho cô không thể động đậy nửa phần. Đôi mắt khóc đã ngập nước mờ mịt nhìn anh, mẹ kiếp thật đáng chết cô bé này lại khơi dậy thú tính trong cơ thể anh rồi.

“Anh có thể buông tôi ra trước không?” Biến hóa trên cơ thể anh cùng với anh dính sát trên người Ngưng Lộ sao cô lại không cảm giác được. Trời ạ, người đàn ông này thật sự là cầm thú, một khi tới gần cô loài động vật này sẽ có phản ứng. Cô không muốn luôn có dạng quan hệ này với anh ta, hôm nay mới vừa uống thuốc tránh thai khẩn cấp, nếu như anh lại muốn cưỡng bức cô vậy cô phải làm sao bây giờ? Uống nữa sao? Chỉ sợ lấy tần số như vậy của anh cho dù có uống cũng vô dụng a! Gọi mẹ lấy thuốc còn chưa lấy được đây!

“Vậy cô có thể nói cho tôi biết tại sao khóc hay không? Một đổi một như thế nào?” Toàn thân Sở Mạnh đè ép tới khiến thân hình mảnh dẻ của cô ngồi trên ghế dựa xoay cùng anh nói điều kiện? Được! Anh ngược lại thấy có chút hứng thú!

“Tôi nhớ mẹ!” Dưới sự ép sát từng bước của anh Ngưng Lộ nói ra một lý do ngay cả chính cô còn không thể tin tưởng. Vậy không khéo như anh, sao có thể giấu giếm được? Xem ra sau này cô phải chú ý một chút, không cần ở những chỗ anh có thể xuất hiện lại toát ra bấy kỳ cảm xúc khả nghi.

“Không phải là mới vừa trở về gặp qua sao?” Tay Sở Mạnh nhẹ nhàng trợt ở trên gương mặt nõn nà của cô. Nhớ mẹ có thể khóc thành ra như vậy sao? Anh lại không hạn chế cô về nhà không phải sao? Xem ra vẫn là không muốn nói với anh a!

Ngưng Lộ cắn môi không nói lời nào. Hơi thở nguy hiểm của anh làm cho cô khẩn trương đến nuốt nước miếng, vẫn không quen nói dối a!

“Không muốn nói với tôi đúng không? Được, vậy chúng ta không nói trực tiếp làm đi!” Hai tay anh cùng lúc buông cô ra, sau đó thế nhưng khó hiểu ở trước mắt cô đem thắt lưng cỡi ra, sau đó lúc cô trợn mắt há mồm nói một câu làm cô hận không thể trực tiếp té xỉu: “Tối nay dùng miệng của cô ***(Tỉnh lược N chữ, mọi người biết.)” (Ling: những dấu *** và câu trong ngoặc là nguyên văn của tác giả a, ai muốn hiểu sao thì hiểu a )

“Anh là kẻ điên, kẻ điên, anh tránh ra tránh ra!” Ngưng Lộ càng không ngừng vỗ những bắp thịt của anh, biết rất rõ mình không phải đối thủ của anh, nhưng cô không cam lòng bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy a, cô không muốn làm chuyện hạ lưu như vậy, chết cũng không muốn.

“Quan Ngưng Lộ, cô đừng quên hợp đồng chúng ta đã ký. Cô dám cự tuyệt tôi, ngày mai tôi lập tức ngưng toàn bộ đơn đặt hàng của Quan gia.” Tại sao người phụ nữ đáng chết này mỗi lần đều phải làm cho anh lấy lý do này để uy hiếp đây?

“Tôi chán ghét anh, chán ghét anh.” Ngưng Lộ cắn xé cánh tay của anh.

“Vậy cô thích ai? Nói cho tôi biết, cô thích ai? Sở Khương sao? Đáng tiếc, nếu như Sở Khương thân ái của cô nhìn thấy tôi đối với cô như vậy sẽ còn có thể thích cô sao? Tiểu công chúa băng thanh ngọc khiết trong cảm nhận của nó bị người đàn ông khác đè phía dưới như vậy….”

“Ngô……” Cái miệng nho nhỏ bị buộc mở ra, thừa nhận sự sỉ nhục khiến cho cô cả đời muốn quên cũng không sao quên được, lệ trong khóe mắt từng giọt từng giọt tràn ra, lại làm cho ngọn lửa của Sở Mạnh càng bùng phát mạnh hơn, rời đi đôi mắt đỏ tươi cúi người kèm trên cô.

Tối nay cô đừng hi vọng anh sẽ bỏ qua cho cô. Cô không thương anh, vậy anh sẽ làm đến khi cô yêu anh mới thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.