Chiếm Đoạt Em Dâu

Chương 43: Hung Hăng Yêu



Xe một đường chạy như điên về đến nhà, Ngưng Lộ vẫn đang ngủ say, giống như rất lâu không ngủ được sâu như vậy. Ngay cả anh ở bãi đậu xe ôm cô lên lầu cô cũng không có tỉnh táo lại.

Cô ngủ rất thoải mái, nhưng người phục vụ cô thì khổ. Vì để cho cô ngủ thoải mái hơn một chút Sở Mạnh ở trong phòng tắm mở đầy một bồn nước nóng muốn cho cô ngâm một cái. Kết quả khi giúp cô tắm anh cũng đã làm đến toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Da thịt toàn thân vừa non vừa trơn giống như bạch ngọc thượng hạng, chẳng trách luôn bị anh làm cho cục xanh cục tím. Đỉnh đầu nho nhỏ đã bị một bàn tay của anh vững vàng chế trụ, tóc dài bị nước làm ướt xõa dọc theo bên bồn tắm trắng noãn cực kỳ giống một dãi tơ lụa vừa đen vừa bóng.

Khăn lông mềm mại nhẹ nhàng lau những giọt nước trên mặt cô, Sở Mạnh lần nữa bị bộ dáng tao nhã độc nhất vô nhị hiếm khi lộ ra làm mê say. Cô ngủ, lông mi thật dài ôn thuần nhắm, bởi vì dính nước mà từng sợi từng sợi dưới ánh đèn trở nên đen bóng. Chân mày như lá liễu, hai gò má như hoa đào, đôi môi hơi nhếch lên, cái miệng nhỏ nhắn với màu môi tự nhiên khiến cho tất cả các loại son môi cao cấp tới đâu ở trước mặt cô cũng trở nên biến sắc. Dung nhan đẹp đến có thể nói không giống người thật, anh nhắm mắt cũng có thể đếm ra trên mặt cô có bao nhiêu lông măng, nhưng thân xác cô đã là của anh rồi, lòng của vẫn như sao trên trời xa đến không thể chạm được. Phải bao lâu em mới có thể quên nó? Phải bao lâu?

Nước trong bồn lạnh dần, Sở Mạnh chịu đựng sự khát vọng mãnh liệt từ nội tâm sau khi ôm cô đã được tắm rửa sạch sẽ trở về giường, anh chỉ có thể lại tiến vào phòng tắm đi ngâm nước lạnh. Đây là lần đầu từ khi trưởng thành anh dùng cách này tự làm lạnh mình. Bởi vì những lời cô nói sau khi say rượu làm cho anh không muốn đi ép buộc cô, thật ra thì anh cũng muốn cô đáp lại. Chẳng qua sẽ có ngày này sao? Mặc cho nước lạnh như băng cọ rửa thân thể mình, Sở Mạnh cảm thấy khả năng này quá nhỏ, cô uống đến ý thức không còn tỉnh táo vẫn còn nhớ ghét anh không phải sao? Điểm này làm cho anh cảm thấy thất bại cực kỳ.

Ai ngờ sau khi anh vất vả làm lạnh thân mình ra ngoài thấy người trên giường không biết có phải do uống rượu nóng lên hay không mà lại đem tất cả chăn đều đá ra. Cái gì cũng không có mặc trần truồng như một đứa bé sơ sinh hiện ra trước mắt anh, một mảnh tuyết trắng đó làm mắt anh choáng vàng, thân thể mới vừa làm lạnh đã thoáng hạ xuống bây giờ lại bành trướng cực nhanh, dường như có thứ gì từ trong lỗ mũi anh chảy ra, Sở Mạnh đưa tay sờ, dưới ánh đèn nhàn nhạt như nước, trên tay một mảnh đỏ bừng.

Đáng chết, anh thế nhưng chảy máu mũi? Vì một cô bé đã là vợ của mình cũng đã muốn qua rất nhiều lần, chảy máu mũi vì một cô bé chỉ được xem là tạm được, nói ra không biết người ta sẽ cười nhạo như thế nào. Nhưng chuyện này cũng chân chính phát sinh.

Sau khi rút khăn giấy đem mình dọn dẹp sạch sẽ sở mạnh sợ cô cảm lạnh cẩn thận từng li từng tí đem chăn kéo qua đắp cho cô. Ai ngờ cô lại xoay người, hai mắt nhắm lại không biết lúc nào đã mở ra nhìn anh.

"Ngoan, ngủ đi!" Anh nhẹ nhàng vuốt mặt cô, giọng nói đã khàn khàn như là ẩn nhẫn hồi lâu vậy. Tối nay anh không muốn cưỡng cầu cô dù mình đã chịu đựng sắp nổ tung.

"Anh là thiên sứ sao? Tại sao anh vẫn còn ở nơi này?" Ngưng Lộ cười ngọt ngào, từ trong mộng tỉnh lại sao thiên sứ còn ở bên cạnh cô đây?

"Em nói anh là thiên sứ?” Sở Mạnh thăm dò kéo tay nhỏ bé của cô hỏi ngược lại. A, anh lớn lên có điểm nào giống thiên sứ thứ không mặc quần áo sau lưng còn có đôi cánh khó coi đó đây?

“Anh là thiên sứ lường gạt, nói cho tôi uống rượu. Bây giờ lại không cho!” Thì ra là cô trong tình trạng trí thức mơ hồ vẫn còn nhớ cái mùi vị ngọt ngào của rượu!

“Anh có thứ rượu khác cho em uống có được không?” Anh không phải Liễu Hạ Huệ, anh là một người đàn ông chân chính sao có thể ôm người đẹp trong ngực mà không nhúc nhích? Huống chi anh nghĩ muốn cô nghĩ đến toàn thân thấy đau. Không biết, con thỏ trắng nhỏ này có mắc câu hay không?

“Ở đâu? Anh chỉ biết gạt tôi!” Đôi tay Ngưng Lộ nhốt chặt cổ anh, ở trong lòng anh chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng.

"Ở chỗ này. . . . . ." Sở Mạnh cũng không tiếp tục nhịn nổi nữa cúi người xuống lấy tay ngăn chặn cái ót chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của cô. Đầu lưỡi to gan cạy ra môi cô quấn lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho của cô.Ở đầu lưỡi của cô anh nếm được vị rượu trong veo trộn lẫn với nước bọt, càng hôn càng ngọt, càng hôn càng nóng. . . . . .

Đêm nay Sở Mạnh tựa hồ đặc biệt có kiên nhẫn , giống như muốn đem sự nhiệt tình của cô toàn bộ lôi ra. Thong thả ung dung hôn cái trán trơn bóng của cô, hai mắt khẽ nhắm lại, cái mũi nhỏ ngạo nghễ ưỡn lên còn có vành tai vô cùng nhạy cảm, cuối cùng lại trở về cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ đang hô hấp ………

Sao lại biến thành như vậy? Đầu Ngưng Lộ càng ngày càng hôn mê! Từng trận cảm giác tê liệt, rực người nhiệt khí từ ót cô lan tràn đến toàn thân cô, loại cảm giác này làm cho toàn bộ tinh thần cô trầm mê…… cả thân thể mềm mại cũng vô lực kề sát vào anh.

Thiên Sứ rốt cuộc tự cho cô uống rượu gì đây? Làm cô thật choáng váng a! Cô không cách nào suy tư, đôi mắt long lanh trên dung nhan tuyệt mỹ khép hờ, môi son hé mở, hàm răng như ẩn như hiện, trong quyến rũ có hấp dẫn còn mang theo ngây thơ.

Sở mạnh nâng lên thân thể, sợ thân thể nặng nề của mình đè hư thân thể yếu ớt của cô. Cô là một bộ say đến mê người, hoàn toàn điên cuồng.

Anh không quản được mình. Anh muốn cô! Lập tức lập tức! Anh muốn thật sâu hôn khắp toàn thân cô! Anh muốn làm cô cùng anh tận tình hưởng thụ đến kích yêu vui thích! Anh không muốn giữa đôi nam nữ chỉ có thống khổ và trốn tránh.

"Nhột quá a, không cần được không. Thật là nhột. . . . . ." Ở tại thời khắc như vậy Ngưng Lộ thế nhưng cười duyên ra tiếng. Bởi vì Thiên Sứ không ngừng gặm cắn cô, ha ha. . . . . .

Hắn cũng nhịn đến sắp nổ tung cô còn cười được? Sở Mạnh một lật người ngăn chận cô.

"Thiên Sứ, anh muốn làm gì?" "Anh đang yêu em. . . . . ." Đây là ác ma hấp dẫn thanh âm a.

"Ừ, không cần. . . . . ." Thiên Sứ tại sao muốn đối với cô làm ra hành động tà ác như vậy đây? Giữa ngón tay ướt át một mảnh cô rốt cuộc động tình với anh.

"Đừng gọi anh Thiên Sứ được không? Gọi ông xã." Lần nữa nằm lại bên người của cô nâng mặt cô lên. Gương mặt thuần khiết chân mày mảnh mai như vẽ cực kỳ chọc người trìu mến. Thì ra trong quá trình này có cô tham dự mới làm cho người ta toàn thân vui vẻ a! Đáng tiếc cũng chỉ có sau khi say cô mới có thể ở trước mặt anh biểu lộ vẻ mặt này, anh không muốn buông tha cơ hội hiếm có này, anh muốn thật tốt cùng cô hưởng thụ trận mây mưa vui vẻ.

"Không gọi. . . . . ." Sự cố chấp trong đầu cô, ông xã trên danh nghĩa của cô không dịu dàng giống thiên sứ như vậy !

Cô bé ăn vạ giọng vừa yêu kiều vừa non nớt, dịu dàng đến tim một đàn ông cũng hoàn toàn tan chảy. Nếu lúc này cô bảo anh đi nhảy lầu, Sở Mạnh nghĩ anh sẽ đi .

Đêm nhiệt tình vừa mới bắt đầu. Quần áo từng cái từng cái ném trên mặt đất, tiếp theo là ra giường gối đầu không cái nào may mắn thoát khỏi.

Đàn ông thô thở gấp phụ nữ là loại thật thấp tiếng cầu xin tha thứ đan vào chung một chỗ, vang vọng trong phòng ngủ to lớn, thật lâu chưa từng ngừng nghỉ. Thì ra là có cô đáp lại khi hoan ái là cảm giác hưng phấn như vậy!

Chưa hoàn toàn thỏa mãn, mồ hôi không đan xen vào nhau, không có vô cùng tinh tế. Rốt cuộc vẫn phải phóng túng rồi, trầm luân. Anh và cô ở sau hồi hoan ái kịch liệt đó, ôm nhau ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.