Chiếm Đoạt Em Dâu

Chương 46: Sao Anh Ta Lại Tới Đây?



Đêm nay ánh trăng nhàn nhạt như nước, dịu dàng rọi ở từng cái góc. Gió đêm phơ phất thổi lên mái tóc dài của Ngưng Lộ, vài sợi còn nghịch ngợm không ngừng nhảy múa bám vào gương mặt của cô, có chút nhột.

Nơi này là khu dân cư cao cấp, tiểu khu phía ngoài đường vừa rộng vừa lớn, hai bên đều là cây xanh cao lớn, ở ánh trăng cùng đèn đường chiếu rọi cây cối thật cao trên mặt đất tạo thành nhưng chiếc bóng lần lượt lưu động.

Đã bao lâu không có ở một đêm mát mẻ an tỉnh như vậy đi bộ? Ngưng Lộ không muốn bỏ qua một đêm như vậy quyết định đi thêm hai trạm nữa mới ngồi xe, dù sao trở về nhà cũng là ngủ, hơn nữa một mình ở trong ngôi nhà lớn như vậy cô cũng có chút sợ, người kia đêm nay chắc sẽ không về đi? Ngưng Lộ hận mình không có tiền đồ, rõ ràng anh ta đối xử với cô như vậy rồi cô còn luôn nghĩ tới anh ta. Cô không nên phải không nên. Không biết Sở Khương ở bên kia hết thảy có tốt không? Tại một đêm như vậy, cô lại nhớ đến một người đàn ông khác ở xa tận bên kia đại tây dương. Nhưng người đàn ông đó cũng không phải người mà cô có thể nghĩ tới đi? Tâm không khỏi phiền não .

Gió càng không ngừng thổi bay quần dài của cô, Ngưng Lộ ngẩn đầu lên muốn đầu óc đang suy nghĩ lung tung của mình thanh tỉnh một chút. Cũng ở lúc ngẩn đầu lên đó chân cô ngừng lại, mèo kitty trong ngực ứng tiếng mà rơi, tay kia xách túi xách cũng nắm thật chặt. Sao anh ta lại ở chỗ này?

Hôm nay Sở Mạnh lái một chiếc xe cao cấp khác, hơn sáu giờ chiều tất cả nhân viên ở công ty đã tan sở, anh có tức giận như thế nào cũng không khống chế được chân mình đi ra khỏi phòng làm việc, trực tiếp lái xe về nhà. Thím Trương không ở nhà, anh không yên tâm cô ở nhà một mình.

Nhưng về đến nhà, trong nhà cũng là một mảnh vắng lạnh, trở về phòng mở ra tủ treo quần áo quần áo của cô đều ở đây chứng minh không có bỏ nhà trốn đi. Làm cho trái tim đang lơ lửng của anh cũng buông xuống. Yên tâm đồng thời làm cho anh vì suy nghĩ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử của minh mà cảm thấy trơ trẽn. Một cô bé như cô sao có thể dám bỏ nhà trốn đi đây!

Đến lầu một từ phòng an ninh xem lại màn hình giám sát khu nhà, thời gian biểu hiện cô rời khỏi nhà lúc bốn giờ chiều, hơn nữa chỉ đem theo một túi xách nhỏ, nhìn hướng cô ngồi xe hẳn là về Quan gia.

Anh lái xe đến bên khu biệt thự của Quan gia, thấy Quan gia đèn đuốc sáng trưng, lại không muốn gõ cửa đi vào cũng không muốn để người khác nhìn thấy anh cho nên lại đem xe lái đến ven đường cách Quan gia một Km ngừng lại.

Từ khi cô mới vừa ra khỏi cửa anh cũng đã thấy cô. Xa xa nhìn tới cô dường như là có tâm sự, anh lẳng lặng đứng tựa vào bên cạnh xe hút thuốc không nói lời nào, anh đang suy nghĩ cô luôn cúi thấp đầu như có thể không nhìn thấy anh đang đứng ở ven đường hay không, khi nghĩ như vậy, cô lại chợt ngẩn đầu lên.

Cô gái có mái tóc dài ở dưới ánh trăng khuôn mặt thất kinh nhìn người đàn ông cao to bên cạnh xe. Ngưng Lộ đã không có ý định đi để ý tới con mèo thân yêu đang nằm trên mặt đất, cô đang sợ, sợ mình không biết chuẩn bị đối mặt với anh như thế nào. Cô lại không dám động đậy, không dám đi về phía trước, giống như chỉ cần bước một bước nhỏ chính là tới cửa địa ngục vậy.

Cô cũng biết sợ anh sao? Buổi sáng lúc cùng anh mạnh miệng phản kháng bộ dáng cũng không có một chút là sợ anh a. Nếu như anh không chủ động mở miệng nói chuyện, vậy bọn họ có phải muốn ở trên đường hao tổn một buổi tối hay không? Sở Mạnh dụi tắt điếu thuốc trong tay, mở ra hai chân thon dài.

"Cầm." kitty bị đưa tới trước mắt, thân hình cao lớn của anh đứng ở trước mặt cô, mùi thuốc là nhàn nhạt bao phủ cô, Ngưng Lộ cảm thấy trong lòng trước nay chưa có bị đè nén như vậy.

"Cám ơn!" Nhận lấy mèo con đáng thương, Ngưng Lộ không dám nhìn anh.

Sở Mạnh không nói gì, chẳng qua là hai tay ôm ngực yên lặng nhìn cô. Đôi mắt dưới ánh trăng càng thêm thâm trầm, làm cho người ta không nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Anh không nói một lời, Ngưng Lộ càng không dám nói lời nào, giữa hai người trầm mặc. Gió đêm mát mẻ làm mùi cỏ non của mùa hè lẩn quẩn trong không khí không tiêu tan.

Thật sự sợ anh tới vậy sao? Sở Mạnh lui về phía sau từng bước một, khiến đứng ở phía bên kia không cần ngẩn đầu cũng có thể nhìn thẳng anh. Chiều ột mét sáu đối với anh mà nói thì có chút lùn, nhưng chính thân hình yêu ớt mỏng manh này thời thời khắc khắc quyến rũ ánh mắt anh, dục vọng của anh, làm cho anh không thể buông tay.

"Sau này ra cửa mang điện thoại di động, đừng để tôi không tìm được." Nâng cằm cô lên anh cũng không muốn để cho cô hướng về phía giầy da của anh nói chuyện. Anh thừa nhận lúc về đến nhà không thấy được cô tim anh có chút kinh hoảng.

Một đôi mắt to giống như luôn được che phủ bởi một tầng hơi nước chống lại đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, hôm nay anh không đeo kiếng, tại sao? Anh mới nói gì, để cho cô mang di động? Anh không sợ cô sẽ liên lạc với Sở Khương sao? Hay anh đoán ra được cô không có can đảm cũng không có mặt mũi liên lạc với Sở Khương?

"Có nghe hay không, hả?" Ngón tay mang theo mùi thuốc lá nhẹ nhàng vuốt cái miệng nhỏ nhắn muốn nói mà lại thôi của cô. Chuyện gì xảy ra với cô bé này? Luôn đối với anh tâm tồn hoài nghi.

“Tôi không có điện thoại di động.” Thật ra thì khi cô sinh nhật mười tám tuổi Sở Khương cũng đã tặng điện thoại di động cho cô, trước khi chia tay cô vẫn đang dùng. Sau lại xảy ra biến cố, để ở nhà không có dùng được mà cũng không muốn tiếp tục dùng.

"Ngày mai đi mua một cái. Có nghe hay không?"

"Ừ!" Cô dám nói nữa chữ không sao?

"Không tình nguyện như vậy?" Tay vuốt cái miệng nhỏ nhắn của cô đột nhiên bắt lấy gương mặt của cô khiến Ngưng Lộ đau kêu thành tiếng, người đàn ông này thật đáng ghét. Làm gì dùng sức bóp mặt của cô như vậy? Cô không phải trả lời thật tốt sao?

"Thật là không ngoan." Cô đau kêu làm cho lực ngón tay của anh không có lại nặng thêm, nhưng không có buông cô ra.

"Buông tôi ra." Ngưng Lộ quay mặt đi muốn tách rời khỏi tay anh thế nhưng anh lại nắm chặt không buông.

"Cầu xin tôi, tôi sẽ bỏ cô ra."

"Tôi không biết!" Người đàn ông này có phải điên rồi hay không? Ngưng Lộ nhắm mắt lại không để ý anh, anh muốn bóp cứ bóp đủ đi, tốt nhất đem cô bóp chết đi, tránh cho suốt ngày đều ức hiếp cô.

“Lúc ở trên giường cầu xin tôi như thế nào bây giờ có thể lấy ra dùng!” Cô nhắm mắt lại bộ dáng như mặt người chém giết khiến Sở Mạnh không nhịn được lửa giận trong lòng chỉ muốn dùng ngôn ngữ làm tổn thương cô. Vẫn là sau khi say cô đáng yêu hơn, biết tức giận với anh, biết nhỏng nhẽo với anh, ra lệnh cho anh. Nhưng sau khi thanh tỉnh ngay cả một nụ cười cũng không thấy, đây xem là cái gì? Hừ!

“Anh vô sỉ!” Ôm chặt kitty trong ngực, bị những lời nói của anh làm giận tới toàn thân run rẩy. Anh ta nhất định phải chà đạp cô như vậy mới hài lòng sao?

“Tôi vô sỉ sao? Khi cô ở dưới thân tôi thoải mái sao không nói mình vô sỉ? Quan Ngưng Lộ cô thật cho cô là công chúa băng thanh ngọc khiết sao?” Con bé đáng chết này sao luôn có biện pháp làm cho anh nổi điên, đôi tay Sở Mạnh đè bả vai cô lại không cho cô lùi về phía sau dù nửa bước.

“Tôi tự biết tôi bẩn không cần anh nhắc nhở!” Ngưng Lộ không chịu được những lời công kích của anh nữa, làm ra hành động chưa từng làm qua. Nâng đầu gối lên hướng địa phương yếu ớt nhất của người đàn ông kia đá tới, cũng làm cho Sở Mạnh không có phòng bị kêu rên ra tiếng, đôi tay cũng buông ra sự kềm chế với cô, Ngưng Lộ nhân cơ hội xoay người chạy đi. Cô muốn cách anh thật xa, anh rất quá đáng, luôn nhắc nhở cô là người đàn bà không biết xấu hổ! Vậy sao? Thật sự sao? Có lẽ đi! Nước mắt theo làn váy tung bay trong gió.

Con bé đáng chết lại dám đối với anh như vậy? Nếu anh bị cô đá như vậy biến thành thái giám, anh có đuổi theo xuống địa ngục cũng đuổi theo tìm cô tính sổ. Nặng nề thở một hơi, Sở Mạnh nhìn bóng dáng càng chạy càng xa của cô, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.