Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 106



Tô Lê nghe điện thoại của Giang Thần Hy, cô vừa ngồi vào xe của đoàn làm phim, bên cạnh còn có vài người diễn viên khác, họ đang ngồi nói chuyện cười đùa rất vui vẻ.

Tô Lê ngồi ngay chỗ ghế lái phụ, nghe điện thoại của Giang Thần Hy, " có chuyện gì sao?"

Giang Thần Hy ngồi trên ghế sô pha, nét mặt cười cười, nói: " Nói chuyện cùng với em thôi."

Tô Lê ngơ người một chút, khẽ “ồ” một tiếng, nói: “thế nói gì nào?”

Vì đằng sau có người nói chuyện, và cả bên ngoài xe cũng có người nói chuyện, hơi ồn ào một chút, Giang Thần Hy hơi chau mày, nói: “ Chỗ em sao ồn ào quá vậy?”

Tô Lê co mình vào trong chiếc áo khoác nói: “Người của đoàn làm phim, lúc nữa đến phim trường quay phim.”

Giang Thần Hy đổi kênh truyền hình, là kênh tin tức về báo cáo tài chính, anh tương đối hứng khởi với vấn đề này.

Trước mặt Tô Lê là khí ấm, rất ấm, cô nói: “em muốn ngủ một lúc, tối nay phải thức xuyên đêm rồi.”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, nói: “ Được, ngày mai xong việc anh cho người qua đón em.”

Tô Lê đáp một tiếng, sau đó cô im lặng nhìn vào màn hình, Giang Thần Hy vốn không tắt điện thoại, mà hình như chờ Tô Lê tắt trước vậy, nhưng mà Tô Lê rất nhanh liền cảm thấy cách nghĩ của mình có chút nực cười, Giang Thần Hy có lẽ cũng sẽ không làm chuyện vô vị như thế.

Nghĩ tới đây, cô liền tắt điện thoại đi.

Giang Thần Hy nhìn điện thoại bị ngắt, sau cùng cười một cái, lắc lắc đầu, tiện tay để điện thoại một chỗ, anh cầm tập tài liệu bên cạnh lên xem…

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Tô Lê thức cả đêm trở về, uể oải đẩy cửa bước vào.

Cô bước vào với dáng vẻ có chút lúng túng, cởi vội đôi giày, ngay cả sức lực để lên lầu tắm rửa với nước nóng cũng không còn nữa.

Cô đi thẳng tới ghế sô pha ngã đầu xuống và ngủ luôn.

Giang Thần Hy bình thường tầm khoảng bảy giờ là thức giấc, đứng trên lầu nhìn cái là nhìn thấy Tô Lê.

Trên người cô vẫn còn mặc chiếc áo khoác dày dính đầy bụi bặm, thu lu nằm trên ghế sô pha ngủ ngon lành.

Vú Trương từ trong bếp đi ra, làm một động tác rất khẽ khàng, nói nhỏ: “Khi tôi thức dậy thì đã thấy thiếu phu nhân nằm ở đó rồi, nhìn dáng vẻ rất là mệt mỏi.”

Giang Thần Hy bước thẳng tới, nhìn dáng vẻ Tô Lê đang ngủ ngon lành, dáng vẻ co ro, rất giống một đứa trẻ con.

Anh khẽ nghiêng người, đắp chiếc chăn trên người cô cẩn thận lại, nhìn dáng vẻ đang ngủ giống như một đứa bé mới sinh ngủ ngon lành, rất là yên tĩnh.

Anh nhẹ nhàng đưa tay gạt những chiếc tóc đang vướng trên mặt cô, dường như Tô Lê trong giấc mơ cảm nhận được một chút gì đó, miễn cưỡng tránh ra, mày hơi cau lại.

Cũng không biết tại sao, Giang Thần Hy lại cảm thấy Tô Lê như thế này, rất là đáng yêu, anh không kìm được cười nhẹ một tiếng…

Buổi sáng sau khi cuộc họp kết thúc, anh đã yêu cầu trợ lý tìm An tỷ tới.

Thực ra An tỷ đối với Giang Thần Hy luôn có chút sợ hãi, tóm lại, Giang Thần Hy đúng là khiến người khác nhìn thấy phải sợ.

“Tổng tài, anh có dặn dò gì ạ?” An tỷ kính trọng hỏi.

Thiệu Phương cũng ở đó, cô ngồi bên chiếc ghế sô pha bên cạnh, tay cầm tài liệu xem, cũng coi như là đang tò mò, liếc nhìn bên kia.

Giang Thần Hy nhìn An tỷ khẽ hỏi: “Mấy ngày nay tôi có xem một chút tin tức giải trí.”

An tỷ nghe thấy liền lập tức cảm thấy lo lắng, nói: “Tổng tài, về Tô Lê, tôi cũng có chút bất ngờ, tôi cũng không nghĩ đến việc đạo diễn Trần rất coi trọng cô ấy, thậm chí còn yêu cầu đưa Tô Lê cùng đi tham gia buổi họp báo tin tức, tôi đã từ chối yêu cầu của Trần đạo diễn.”

Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “ không cần phải cố ý quá.”

An tỷ nhìn Giang Thần Hy, nhìn Giang Thần Hy có chút khó hiểu, do dự một lúc rồi nói; “Tổng tài, anh như này là có ý gì, xin lỗi, tôi tôi tôi, tôi có chút chưa hiểu rõ.”

An tỷ không dám tùy tiện làm sai ý đồ của Giang Thần Hy, ban đầu Giang Thần Hy đã nó rõ ràng với cô, dẫn theo cô ấy, nhưng không để cho cô ấy diễn vai quan trọng nào cả, nếu như cần thiết, chỉ là một vài vai diễn phụ là được rồi.

Thực ra An tỷ và Thiệu Phương mặc dù có khoảng cách rất là lớn, nhưng ít nhất Thiệu Phương cũng không phải tự nhiên mà được gọi là tấm kim bài người Kinh Kỳ, nhưng mà cô tốt xấu gì cũng là do Thiệu Phương dìu dắt, dưới tay cô cũng đào tạo qua không ít nghệ nhân, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Tô Lê, thực ra cô cũng biết, người con gái này có được điều kiện bẩm sinh rất tốt, vì khuôn mặt nhìn khá là đáng yêu, với lại đó là một vẻ đẹp tự nhiên, trong vòng tròn giải trí giờ rất hiếm gặp được, nhưng mà Giang Thần Hy lại để cho cô một công việc rất là khó khăn, chỉ cần dìu dắt cô ấy, nhưng anh không hy vọng cô ấy có cơ hội xuất đầu lộ diện, ba năm nay, cô cũng không phải là chưa từng có đáng tiếc xảy ra, vả lại cùng bồn chồn lo sợ dẫn dắt được ba năm. Cô rất rõ, cô Tô Lê này cô không quản được nhưng mà lại không được quản không tốt, như là người khác để cho cô dẫn dắt trẻ con vậy, nhưng mà quản không được, mắng không được, nặng không được, nhẹ không được, cũng là làm khó cô rất nhiều.

Còn hiện tại, cô tự nhiên cũng nhìn ra được rằng Giang Thần Hy đối với cái thái độ này có gì đó khác khác, anh dường như không phản đối? nhưng mà cô lại không quản nổi, thật sự lo lắng có phải cô nghĩ nhiều rồi hay không.

Giang Thần Hy nhìn rồi nhẹ nhàng nói: “ khi quay phim, đạo diễn Trần có yêu cầu và quyết định gì, đều phải nghe anh ta. Việc này còn cần tôi nói rõ tới mức nào?”

An tỷ hoàn hồn một lúc, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “ được ạ Tổng tài, tôi hiểu rồi.”

Giang Thần Hy nhẹ nhàng đáp một tiếng, nói: “Không còn việc gì nữa, chị có thể đi được rồi.”

“Vâng, Tổng tài.” An tỷ giờ mới nhẹ nhõm quay người nhanh chóng rời đi.

Lục Cảnh Niên ngồi trên ghế sô pha cười to, gác chân lên trên ghế, cười nhìn Thiệu Phương, nói: “ Cô nhìn ông chủ cô nhân đức như vậy, quan tâm người khác mà cũng cần làm tới mức phức tạp như thế, đúng là buồn cười chết mất.’’

Thiệu Phương im lặng nhìn cách cư xử không đúng mực của Lục Cảnh Niên.

Lục Cảnh Niên nhìn cô, trầm ngâm một lúc lâu, dường như đột nhiên ý thức được cái gì đó, khẽ ho một cái, từ từ ngồi ngay ngắn lại, cười nói: “Tôi nói này Thiệu tỷ, cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi có chút lo sợ.”

Thiệu Phương không để ý tới, đứng lên, cầm tài liệu đi thẳng tới chỗ Giang Thần Hy, đưa tập tài liệu cho anh, cười nói: “đây là lưu trình hoạt động của buổi lễ nhận giải.”

Giang Thần Hy đưa tay cầm lấy xem.

Thiệu Phương cười nói: “ Tổng tài lần này phải trao giải cho Cao Mỹ nhận giải diễn viên mới hàng năm, còn có giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất, anh không thể vắng mặt được.”

Giang Thần Hy ngước lên nhìn cô một cái, “ừ” một tiếng…

Buổi chiều mùa đông, dưới ánh mặt trời uống tách cà phê, quả thực cũng rất là dễ chịu.

Vương Nhã Tịnh bước vào một quán cà phê cao cấp, tìm được một bộ áo cao cấp tuyệt đẹp, trang điểm rất tinh tế và ngồi trước cửa sổ kính lớn đối diện với đường phố. Thực ra cô ấy làm như vậy là để thu hút giới báo chí truyền thông chú ý tới cô ấy nhiều hơn.

“Cao tỷ.” Vương Nhã Tịnh đi qua đó.

Cao Mỹ ngước lên nhìn cô, nói: “sao, tôi bảo cô đi nghe ngóng xem cái cô Tô Lê đó có tới buổi lĩnh thưởng không? Còn có ai mà họ Tôn gì đó cô ta mặc đồ lễ phục gì?”

Cao Mỹ nói chính là ứng cử viên nổi tiếng sau bóng tối năm nay Tôn Hàn, chính là trong khoảng thời gian trước, Tôn Hàn rất bất lịch sự trong một chương trình đã nói rằng Cao Mỹ ăn mặc quá tệ, khiến cho Cao Mỹ rất tức giận.

“Cái này còn chưa rõ.” Vương Nhã Tịnh nói.

“Cô làm việc kiểu gì thế? Chút việc này cũng không làm được, thế còn cái cô Tô Lê kia thì sao?” Cao Mỹ không kiên nhẫn nói.

Vương Nhã Tịnh nói: “ Cô ấy có lẽ sẽ đi, dù sao cô ấy cũng là Giang thiếu phu nhân mà.”

Cao Mỹ nghe vậy lườm cô một cái, cô nghiến răng nói: “Tôi nuôi cô để làm gì hả, cái gì cũng không biết làm!”

Vương Nhã Tịnh cũng tức trong lòng, nhưng không dám nói gì cả…

… …

Buổi tối đi dự tiệc quay về, đúng lúc nhìn thấy Tô Lê đang ngồi trên ghế sô pha, chân gác lên trên bàn, đang xoa thuốc.

“Anh về rồi à?” Tô Lê cười quay đầu lại nhìn nhìn anh.

Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ nhíu mày hỏi: “Em đang làm gì thế?”

Tô Lê mỉm cười và nhìn chằm chằm vào vết thương mình đang xử lý, cười nói: “Bị thương rồi, Giang thiếu có thương em không?”

Giang Thần Hy tùy tiện bỏ chiếc áo khoác ngoài lên thành ghế sô pha, bước qua ghế sô pha tới đứng trước mặt Tô Lê, nhìn đôi chân nhỏ xinh trắng trẻo, chỗ xanh chỗ tím, bị thương tới vài chỗ, bên trong dường như còn bị bầm tím.

Anh cúi xuống nhìn, ngồi trước bàn trước mặt cô, kéo chân cô tới trước mặt mình, để cô gác lên chân mình, nhẹ nhàng nói: “ làm sao để bị tới mức này chứ?”

Tay Tô Lê cầm một chiếc gối nghiêng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt nói: “ Lúc quay phim bị ngã.”

Tối qua quay phim, bởi vì đoàn làm phim chỉ chú ý đến nhân vật chính, mà quên đi Tô Lê, cô không cẩn thận bị ngã vào một đống đất nhỏ, lúc đó Tô Lê chưa cảm thấy gì cả, có lẽ là do quá lạnh, cũng không cảm thấy đau lắm, vì thế cho rằng cùng lắm cũng chỉ là va đập một tí cũng không sao cả.

Lúc trở về thì cô cũng rất mệt, chờ khi tỉnh lại thì mới phát hiện toàn thân có rất nhiều vết thương, với cả nhiều chỗ đều bị cát dính vào, lúc rửa rất là đau.

Giang Thần Hy nhìn cô, Tô Lê mặc chiếc váy ngủ, rất gợi cảm, nhưng mà nhìn trên tay cô cũng đầy những vết thương, nghĩ chắc có lẽ không chỉ là những vết thương bình thường ngã nhẹ một chút.

Đương nhiên cô đã không nói thì anh cũng không hỏi tận cùng nguồn cơn.

Anh lấy từ trong tủ thuốc ra một đôi găng tay, đeo lên, sau đó lấy chiếc kẹp xử lý vết thương cho cô từng tí từng tí một.

Tô Lê đau, co rúm chân lại, Giang Thần Hy nhẹ nhẹ dùng lực giữ chặt lấy cô, nói: “Đừng động.”

Tô Lê nhìn anh, hai tay giữ chặt nhìn anh cười nói: “Thật là không nhận ra, Giang thiếu nếu như đeo khẩu trang, mặc chiếc áo blue trắng, nhất định sẽ khiến cho nhiều cô gái tranh giành nhau tới gặp anh đó?”

Giang Thần Hy ngước lên nhìn cô, cười nói: “Buổi lễ trao giải thưởng ngày kia em đi cùng với anh.”

Tô Lê khẽ cười nói: “Vâng.”

“ Thích loại trang phục như thế nào? Hai ngày nay suy nghĩ chút đi, anh cho người mang tới cho em.”Giang Thần Hy vừa xử lý vết thương cho cô vừa nói.

Tô Lê đưa tay ra khoác lấy cổ của Giang Thần Hy, kèm theo vài phần lười nhác và lơ đãng, cô cười nói: “ Thế Giang thiếu nói xem em dùng thân phận nào để đi đây?”

Giang Thần Hy nhìn cô, nhẽ chớp chớp mắt, khẽ cười, nói: “Vậy em muốn dùng thân phận nào để đi nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.