Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 114



Giang Thần Hy nhắm mắt, ngồi tựa vào một bên cũng không nói gì cả, từ lúc sự cố này xảy ra anh vẫn chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi, cho nên rất nhanh đã ngủ thiếp đi.”

Tôn Hàm nhìn anh, bất giác cười một tiếng, sau đó nói với người ngồi phía trước: “Lái xe đi, đưa Giang thiếu về nhà trước.”

Trong sở cảnh sát……

Cảnh sát Vương hỏi Tô Lê: “Không biết Tô tiểu thư có ấn tượng gì đặc biệt với chuyện xảy ra ngày hôm đó không?”

Tô Lê nói: “Tôi cũng không nhìn thấy là ai đẩy, nhưng tôi nhớ là lúc đó có một người phụ nữ mặc váy tím đứng phía sau tôi, vì vậy tôi mới hy vọng mấy người có thể tìm thấy cô ấy, nhưng tôi cũng không chắc là cô ấy có để ý tới chuyện này hay không.”

Lúc này, bên ngoài có một viên cảnh sát tới nói gì đó với cảnh sát Vương một lượt, sau đó cảnh sát Vương nói: “Mời anh ta vào đi.”

Sau đó luật sư Vương liền đi vào, hai người họ bắt tay với nhau, rồi luật sư Vương ngồi xuống, nói với Tô Lê: “Giang thiếu phu nhân không cần lo lắng, tôi sẽ đồng hành cùng cô trong vụ án này, cho nên cô có thể lựa chọn im lặng tôi sẽ trả lời thay cô, cô cũng có thể lựa chọn tự mình trả lời, nghĩ kĩ rồi hẵng nói.”

Tô Lê nhìn luật sư Vương, hơi chau mày lại, không cần nghĩ cũng biết, đây chắc chắn là ý muốn của Giang Thần Hy.

Cảnh sát Vương sau khi thông qua một loạt câu hỏi liền nói: “Người mặc váy tím mà cô Tô Lê nhắc tới chúng tôi cũng đã tìm được rồi, khẩu cung của của cô ấy cũng khớp với một số chuyện mà Tô Lê nhắc tới, đương nhiên cũng có một vài lời nói của cô ấy chứng minh được một số tình tiết mà chúng tôi nhìn thấy trong video là tương đối xác thực,”

Tô Lê bước ra ngoài cùng luật sư Vương, cô nhìn anh hỏi: “Luật sư Vương cảm ơn anh vì hôm nay đã tới.”

Luật sư Vương cười, vuốt vuốt sống mũi cười nói: “Có gì đâu, tôi là luật sư của phu nhân, những chuyện này đều nên làm, cô không cần phải khách khí như vậy.”

Tô Lê nhìn anh, hơi chau mày.

Luật sư Vương nhìn cô cười hỏi: “Phu nhân còn có vấn đề gì khác không?”

Tô Lê nhìn anh nói: “Không biết tại sao những lời nói của luật sư Vương lại khiến tôi nghĩ khác.”

Luật sư Vương cười nói: “Phu nhân nghĩ nhiều rồi.”

Tô Lê híp mắt lại cười nói: “Bất luận thế nào thì hôm nay cũng phải cảm ơn luật sư Vương.”

Luật sư Vương gật đầu nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đưa cô về nhé.”

Tô Lê cười nói: “Không cần đâu, tôi tự mình lái xe tới đây.”

Luật sư Vương thấy vậy cũng không miễn cưỡng nữa mà nói: “Vậy thiếu phu nhân đi đường cẩn thận.”

Tô Lê chào tạm biệt luật sư Vương xong, liền xoay người bước về phía bãi đỗ xe.

Trợ lí của luật sư Vương bước qua đó, hoỉ một số vấn đề mà mình không hiểu nổi: “Luật sư Vương, anh nhận vụ án này khi nào vậy? Chuyện này sao anh không nói trước với tôi một chút, khiến cho chúng ta không chuẩn bị được chu đáo các tài liệu.”

Luật sư Vương lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không biết, hóa đơn này nên đưa cho Giang thiếu hay là Giang phu nhân.

Dứt lời liền bước thẳng lên xe.

Người trợ lí có chút lạ lùng nhìn anh.

Lúc Tô Lê về tới nhà cũng đã gần năm giờ rồi.

Cô ngáp ngủ một cái, cảm thấy bản thân đã kiệt sức.

Cô còn không có sức để bật đèn, mà mò mẫm trong bóng tối thay dép, lê bước tới phòng khách, vốn dĩ định rót một ly nước, nhưng chuông điện thoại lại reo lên, Tô Lê dựa người vào sô pha, cô không cần nhìn cũng biết người gọi là Diệp Minh.

Sau khi chuyện này xảy ra, ngoài Trần Miễn ở châu Âu xa xôi không về được nhưng mỗi tiếng lại gọi điện cho cô một lần hỏi xem tình hình thế nào thì người còn lại chính là Diệp Minh.

Tô Lê không còn sức xem là ai, cô ngồi trên sô pha không bao lâu đã ngủ thiếp đi, bên tai nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường kêu, đã là năm giờ sáng rồi.

Lúc Tô Lê tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày hôm sau, nhưng cô phát hiện ra mình đang nằm trong một chiếc chăn ấm áp.

Cô hơi lặng người đi, vươn vai một cái rồi cô đi tắm, sau đó bước xuống lầu.

Dì Trương đang bận rộn làm bữa chiều, Tô Lê hỏi: “Giang thiếu có nhà không?”

Dì Trương vừa bận việc trong tay vừa nói: “Không có, buổi sáng Giang thiếu có dặn dò, cậu ấy phải đi công tác vài ngày, có chuyện gì đợi cậu ấy trở về rối nói.”

Tô Lê nghe xong hơi nhíu mày lại, vừa nãy cô nhận được tin nhắn luật sư Vương đã soạn xong đơn li hôn rồi, vốn dĩ định hôm nay tìm lúc Giang Thần Hy rảnh rỗi thì đưa cho anh ta kí tên.

Tô Lê ừ một tiếng rồi nói với dì Trương: “Dì Trương, buổi chiều cháu phải ra ngoài một chuyến, buổi tối sẽ về, phiền dì giúp cháu tìm vài người thu dọn đồ đạc, mấy hôm nữa cháu sẽ chuyển đi.”

Dì Trương nghe xong, lặng người đi: “Dọn ra ngoài? Chuyện này là sao vậy? Đang yên đang lành sao lại như vậy?”

Tô Lê cười nói: “Không có gì, chỉ là cháu và Giang Thần Hy đang làm thủ tục li hôn, buổi chiểu cháu đi xem phòng, thu xếp ổn thỏa bên đó thì cháu sẽ chuyển đi.”

Câu trả lời của cô rất dứt khoát, dì Trương thực sự không thể hiểu nổi: “Đang yên đang lành, lại…”

Có điều dì Trương cũng là người giúp việc của Giang gia, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, bà gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”

Đền giờ bà mới hiểu được câu nói của Giang Thần Hy mới nói ngày hôm nay là bảo Tô Lê có chuyện gì đợi cậu ấy về rồi nói là có nghĩa gì.

Tô Lê ăn xong cơm trưa liền ra ngoài.

Nói thật, từ sau khi nhận được ba căn nhà cô vẫn chưa từng đi xem qua, cô tới một căn hộ ở gần trung tâm thành phố nhất, cô không thích ở một nơi vắng vẻ như vậy, khi ra ngoài không tiện.

Những căn hộ của Giang Thần Hy đều có vị trí tốt nhất, tuy rằng căn nhà mà cô chọn ở lại không giống như căn hộ của Giang Thần Hy từ cửa sổ có thể nhìn thấy dòng song Yên, nhưng căn hộ này cũng rất tiện lợi.

Chẳng trách mà cô nghe nói, căn nhà rộng lớn này của cô đã có lịch sử hơn nghìn năm rồi.

Tô Lê cầm lấy chìa khóa đẩy cửa bước vào, trong nhà đều đã được sửa sang lại rồi, chỉ cần dọn đồ vào là có thể ở, nói chúng cũng tiện,

Cô tìm hai người tới quét dọn, ngày hôm sau mọi đồ đạc đều đã được chuyển vào.

Tô Lê không nói cho Trần Miễn và Giang Thần Hy biết chuyện li hôn đầu tiên, nhưng có một người biết đầu tiên đó chính là Lục Tử Thần.

“Chuyển vào nhà mới, chẳng phải nên mời khách tới ăn cơm sao?” Lục Tử Thần cười nói: “Nghe nói đây gọi là truyền thống.”

Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Xin lỗi Lục đại thiếu gia, tuy rằng tôi có thể chuyển tới một căn hộ tốt như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là tôi có tiền mời khách ăn cơm.”

Lục Tử Thần nhìn cô không nhịn được mà bật cười nói: “Quán ăn lề đường thì chắc cô phải mời được chứ? Chuyển nhà mà không mời khách là không được đâu.”

Tô Lê nhìn anh, rõ ràng biết bản thân không thoát được bữa cơm này nên nói: “Được thôi, nếu như Lục thiếu không để ý.”

Kết quả cô thực sự mời anh đi ăn đồ ăn ở bên lề đường. Lục Tử Thần nhìn cô, anh thấy trên tay phải của cô có dùng một chiếc băng cá nhân băng lại, trên tay cũng đã không còn đeo nhẫn nữa.

Tô Lê hướng mắt nhìn anh, nhìn thấy khuôn mặt anh nhìn bát mì nóng hổi trước mặt mà chẳng có chút hứng thú nào liền nói: “Lục thiếu cảm thấy không ngon sao?”

Lục Tử Thần lắc đầu cười nói: “Tay của cô bị thương rồi? Là ngày hôm đó vô tình bị thương sao?”Tô Lê nhìn vết thương của mình rồi làm ra vẻ như không có chuyện gì rồi nói: “Ồ, đúng vậy, cho nên không đeo nhẫn được nữa.”

Thực ra Tô Lê biết Lục Tử Thần tuyệt đối sẽ không tin vào câu trả lời này của cô, vả lại cho dù là ai cũng đều sẽ không tin.

Lục Tử Thần biết cô dọn ra ngoài ở một mình, suy cho cùng căn hộ mà cô đang ở cũng chỉ phù hợp cho một người ở, nếu như hai người họ muốn tìm nhà mới, thì chắc chắn sẽ không chọn căn nhà nhỏ như vậy, cho nên không cần nghĩ cũng biết mối quan hệ giữa cô và Giang Thần Hy e rằng đã kết thúc rồi.

Đương nhiên Tô Lê cũng không giấu diếm gì cả, chuyện này không thể giấu được.

“Tại sao Lục thiếu không ở trong bệnh viện chăm sóc Giang tiểu thư? Chẳng phải anh là vị hôn phu của cô ấy sao?” Tô Lê rõ ràng là đang nhắc nhở anh.

Lục Tử Thần nhìn cô, ánh mắt trầm xuống, sau đó cười nói: “Cô ấy đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi.”

Tô Lê ồ một tiếng nói: “Tôi nghe nói Giang tiểu thư đã mất đi một chiếc chân.”

Dù không thể coi là đồng cảm, nhưng không thể không thừa nhận, nếu như ông trời có mắt, vậy thì tính ra người đó phải là cô, cô mới nghĩ thôi đã thấy sợ. Có điều luật sư Vương cũng nói rồi, Giang Thần Hy cũng hy vọng cảnh sát có thể tiếp tục điều tra chuyện này, dù sao nó cũng liên quan tới một cái chân của Giang Tiểu Ngữ.

Vả lại…Tô Lê cũng muốn biết, ngày hôm đó là ai muốn lấy mạng cô. Vì vậy trước khi rời sở cảnh sát, Tô Lê cũng đã dùng thân phận là ngừi bị hại của mình để yêu cầu cảnh sát điều tra kĩ càng vụ việc này.

Cô cũng không phải là người khoan dung độ lượng, ai muốn hại cô, cô nhất định người đó phải trả giá. Lục Tử Thần nhìn cô, hơi híp mắt lại cười nói: “Cuối cùng cô cũng đã khiến tôi nhìn thấy lại được vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt cô rồi.”

Tô Lê nghe xong, ngẩng đầu nhìn anh, có chút khó hiểu hỏi: “Ồ? Vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.