Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 120



Tô Lê đẩy anh ra, hiển nhiên cô bị ép tới mức không cử động nổi.

Tô Lê ngước lên nhìn Giang Thần Hy, chớp chớp mắt, “ Giang thiếu, anh làm đau em rồi.”

Giang Thần Hy lại cười nhạt một cái, anh khẽ đè người lên, nói khẽ vào tai cô: “đau rồi sao?”

Tô Lê hiển nhiên cảm thấy sự biến hóa cơ thể của người đàn ông trước mặt, cô cũng không dám tùy tiện cử động nữa, cười nói: “Giang thiếu, anh người lớn đại lượng, hà tất gì phải đi so đo tính toán với một nhân vật nhỏ bé như em chứ? Nếu như em có gì đó làm chưa tốt, làm Giang thiếu phật ý, em xin lỗi được không?”

Giang Thần Hy nhìn cô, môi hơi cong lên một chút, “ Em đang sợ điều gì?”

Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, cười nói: “em đây không phải lo Giang thiếu bị đói hay sao.”

Đói …

Giang Thần Hy nhìn cô, sau đó cười nói: “ Anh đối với sự việc … rất kén chọn.” Vừa nói bàn tay siết chặt eo cô, khẽ dùng lực một chút, ôm chặt cô vào lòng, làn da mỏng manh đầy mùi hương, khẽ khẽ ép chặt cô một lúc lâu.

Anh đè lên người cô dùng lực hôn chặt môi cô một lúc, hống hách xâm nhập vào lãnh thổ của cô, để Tô Lê không thể né tránh được…

“Leng keng!”

Một tiếng âm thanh của kính vỡ, một ấm nước vừa mới đun sôi, rơi thẳng xuống đất vỡ ra, một ít nước sôi còn đổ lên cánh chân cô.

Tô Lê hét lên một tiếng, lập tức theo phản xạ muốn tránh né.

Giang Thần Hy cũng lập tức buông cô ra, khẽ chau mày, sau đó một giây, anh bèn ôm cô dậy, Tô Lê dường như cũng không có từ chối.

Nước sôi để lên chân cô nóng rát.

Giang Thần Hy ôm cô ra để cô ngồi trên ghế sô pha, “ Ngồi đây, ngoan một chút, anh đi lấy thuốc.”

Tô Lê chau mày, cô sẽ không cảm kích anh, chau mày nhìn chỗ chân bị bỏng rát, còn nữa vừa rồi nếu không phải Giang Thần Hy cắn cô, cô sẽ đấu tranh để đẩy anh ra, lại không muốn va phải bình nước sôi.

Giang Thần Hy quay người đi lấy hộp đựng thuốc sơ cứu, tìm bên trong một lọ thuốc bôi bỏng, quay người nhìn chân Tô Lê đang đặt lên trên bàn, anh tự liếm liếm chỗ bị Tô Lê cắn, lẫn với mùi vị máu của Tô Lê, anh không nhịn được cười lên một tiếng, quay người đi tới chỗ trước mặt cô ngồi xuống, để chân cô gác lên chân mình, cẩn thận bôi thuốc bỏng lên cho cô.

Bỏng không nghiêm trọng lắm, mặc dù nước vừa mới sôi, nhưng mà cũng đặt ở bên một lúc rồi.

Giang Thần Hy ngước lên nhìn cô, khẽ cười một cái, hỏi: “ tự gây rắc rối cho mình.” Anh ấn nhẹ chân cô và bôi thuốc lên cho cô, chân cô lần trước bị thương đã hoàn toàn hồi phục rồi.

Ngón tay anh ấn vào chỗ bông hoa tường vi đẹp đẽ kia, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác chỗ lồi lõm.

Mặc dù bình thường cô rất thích đi các loại giày cao gót đẹp, và cũng là luôn luôn để lộ ra cái bông hoa tường vi kia, nhưng mà sợ rằng không tiếp xúc tới thì sẽ không cảm nhận được cái cảm giác đó nữa.

“ Bên này là do bị thương sao?” Giang Thần Hy khẽ hỏi.

Tô Lê nghe được, co chân của mình lại, không trả lời anh, cô càng không muốn biết Giang Thần Hy rốt cuộc biết được bao nhiêu, tốt nhất là không nên biết cái gì cả.

Cô rốt cuộc cũng không phải là người không có tính khí, Giang Thần Hy mà cô biết từ đầu tới cuối đều không có dự định nói chuyện hẳn hoi với cô về chuyện vai diễn, có chút phiền não.

Cô không hiểu, Giang Thần Hy như vậy rốt cuộc có mục đích gì, rốt cuộc là vì cái gì.

Giang Thần Hy nhẹ nhàng ngồi chỗ bàn trà trước mặt cô, lấy một điếu thuốc, châm lửa, nhẹ nhàng hít một hơi rồi nói: “ đừng có nhắc đến chuyện ly hôn với anh nữa, anh đã nói rồi, vì ban đầu muốn kết hôn với em, cũng không phải là tiện mồm nói vậy, làm gì có chuyện nói ly hôn là ly hôn ngay, đây không phải là chuyện con nít.”

Tô Lê nhìn anh, khẽ cười một cái, nói: “Giang thiếu, em thật không hiểu nổi, cuộc hôn nhân như thế này có ý nghĩa sao?”

Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ chau mày, “ Em ám chỉ ý gì?”

Tô Lê nhìn anh nói: “ cuộc hôn nhân không có tình cảm, mà cứ duy trì như thế này, có ý nghĩa gì chứ?”

Giang Thần Hy lại cười, anh đứng dậy, đưa hai tay ấn vào thành ghế sô pha phía sau lưng cô, anh nhìn côm nhẹ nhàng nói: “hôn nhân không có tình cảm, hiện tại em bị rối trong chuyện này, có phải là hơi muộn rồi không hả?”

Tô Lê nhìn anh, khẽ chau mày, trong một lúc, hai người không có gì để nói.

Giang Thần Hy nhìn thẳng cô, tiếp tục nói: “anh đã không còn trẻ nữa rồi, cũng không phải là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa, càng không có sức lực để đi tìm lại một người khác bắt đầu lại từ đầu. Em và anh đều không hiểu thế nào là hôn nhân có phải không, thế nên đã không hiểu, thế thì cứ từ từ, anh sẽ tiến đến với em, nhưng mà anh hy vọng em đừng có một rồi lại muốn thêm hai.”

Lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc, Giang Thần Hy ngước nhìn theo hướng cửa, rồi lại nhìn cô, nhẹ nhàng cười nói: “ nhớ những gì anh vừa mới nói, em chỉ cần ngoan một chút, cái gì cũng có, nhưng nếu còn tiếp tục làm ồn nữa, anh bảo đảm sẽ không khách sáo nữa.”

Nói xong, anh đưa tay lên và nhẹ nhàng cào vào mũi cô, sau đó bèn đứng dậy, nhẹ nhàng đáp một tiếng, “Vào.”

Sau đó bước qua sô pha, đi đến bàn làm việc của mình.

Người tới là Lục Cảnh Niên, là A Hào mở cửa giúp anh ta, khi anh ta bước vào vẫn đang cúi mặt xem đống tài liệu trong tay, cũng không nhìn thấy Tô Lê ở đó. Vừa đi vừa nói: “ Tôi nói này Giang Thần Hy, hôm nay anh làm cái trò gì vậy, tôi sắp …”

Còn chưa nói dứt câu, anh liền bị người đụng một cái, đống tài liệu trong tay bị rơi xuống đất.

Lục Cảnh Niên ngơ người một lúc, quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy Tô Lê đi giày cao gót, bước thẳng ra cửa đi ra ngoài, sau đó dùng lực đóng lại cửa phòng làm việc.

Lục Cảnh Niên còn bị dọa một cái, quay người lại nhìn Giang Thần Hy hỏi: “ chuyện gì vậy, người khi nãy là … Tô Lê?” quả thực đã một thời gian rồi không gặp cô ấy, cũng dường như đã được một khoảng thời gian rồi không thấy tung tích gì của cô trên giới giải trí.

Giang Thần Hy khẽ cười, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

A Hào nhặt đống tài liệu rơi dưới đất lên đưa cho Lục Cảnh Niên.

Lục Cảnh Niên đi qua nhìn Giang Thần Hy cười nói: “ Anh đây là … bị con hồ ly nhà anh cắn sao? Tậc tậc, tàn nhẫn đấy, tậc tậc… tôi nói Giang đại thiếu gia, nuôi đã lâu như vậy rồi mà sao vẫn nuôi chưa thuần hả?”

Giang Thần Hy không đáp lời, đầu lưỡi liếm liếm môi, cũng không chỉ “xì”…một tiếng, khá là đau.

Tô Lê ngồi trên xe, cởi giày cao gót của mình ra.

Lúc này điện thoại của cô kêu, là Giang Thần Hy gọi.

Giang Thần Hy vốn nghĩ muốn tắt điện thoại đi, nhưng mà lại nghĩ tới lời Giang Thần Hy nói, cô thở dài một hơi, sau đó nghe điện thoại.

Giang Thần Hy ở đầu dây điện thoại bên kia cười nhẹ một cái, trầm ngâm nói: “ Ngày mai gia đình cúng tổ, anh sẽ bảo Thiệu Phương không giao quá nhiều việc cho em.”

Tô Lê nhắm nhắm mắt, hít một hơi dài nói: “ Chuyện này có liên quan gì tới em hay sao.”

“Em là Giang thiếu phu nhân, sao lại không liên quan gì tới em chứ?”, Giang Thần Hy cười nhẹ, nói: “Được rồi, anh đi hợp đây, em ngoan ngoãn một chút.”

Tô Lê chau mày, tiện tay vứt điện thoại một chỗ, hít một hơi thật sâu, khởi động xe, chạy về hướng chung cư…

Tô Lê rời khỏi thang máy, ngơ người một chút, hóa ra là Trần Miễn, ngón tay kẹp một điếu thuốc, dưới chân để một đống thức ăn.

“Trần Miễn? Sao anh lại tới đây?” Tô Lê có chút kinh ngạc nhìn anh.

Trần Miễn dựa vào cửa, cười nhìn cô, nói: “ Anh lo em sẽ đói chết, không yên tâm, chỉ là mua chút đồ ăn cho em.”

Tô Lê ấn mật khẩu, Trần Miễn cười nói: “ Trợ lý của em cũng được đấy nhé, sống chết không để cho anh vào, suýt chút còn báo cảnh sát nữa.”

Tô Lê cười nói: “Anh cũng thật là, đến cũng không nói với em một tiếng, hôm nay em nghỉ, nếu như em hôm nay đóng phim, anh định ở cửa chờ cả ngày hay sao?”

Tô Lê bước vào cởi giày cao gót ra, một lúc đã cởi xong.

Trần Miễn đứng ở bên cạnh, đều là ngước mắt nhìn theo cô.

Tô Lê nhìn anh, nhét đầy những đồ mà anh mua bỏ vào tủ lạnh trống rỗng, cười nói: “Em nói này Trần ca, anh mua nhiều đồ như vậy, em lại không biết nấu cơm, chẳng lẽ anh muốn em ngày nào cũng ăn sa lát rau hay sao?”

Trần Miễn nói: “Dù sao dạo này anh cũng đang nghỉ, em lại ở không xa, anh tới làm cơm cho em.”

Tô Lê không từ chối, cười nói: “Vẫn là Trần ca tốt, theo anh lúc nào cũng có thịt ăn.”

Trần Miễn không để ý cô, nói: “Một tiếng sau có thể ăn cơm rồi.”

Tô Lê “ừ” một tiếng, “ thế em đi tắm.”

Tắm xong đi ra, Trần Miễn đã sắp nguyên một bàn đầy thức ăn. Nói thật, cô rất thích mùi vị thức ăn mà Trần Miễn nấu.

Trần Miễn chỉ vào đống đồ nhà bếp ở trong bếp, vừa ăn vừa nói: “Vốn dĩ anh còn lo liệu có phải chỗ em bên này không có nồi nấu không, không ngờ rằng có đủ cả bộ luôn, bộ nồi cao cấp, không cảm thấy quá là sang trọng rồi?”

Tô Lê ăn một miếng thức ăn, nói: “ lúc tới đã có rồi, sô pha, giường, cái gì cũng có, em chỉ là mua một ít đồ, vừa hay tiết kiệm được một ít tiền.”

“Tiền có đủ dùng không?” Trần Miễn nhìn cô, anh không biết Giang Thần Hy cho cô bao nhiêu tiền hỗ trợ, nhưng mà anh biết, chắc chắn là không quá nhiều đâu.

Không biết Giang Thần Hy, nhưng mà anh hiểu Tô Lê. Là của cô ấy cô ấy nhất định không từ chối, nhưng mà không phải của cô ấy, cô ấy chắc chắn cũng không cần.

Tô Lê nói: “vẫn may, hai năm em còn tiết kiệm được một ít, nhưng mà thủ tục căn nhà vẫn còn một ít vấn đề, muốn bán cũng còn hơi khó khăn.”

Trần Miễn gật gật đầu, nhưng cũng không nói gì cả.

Ăn cơm Trần Miễn nấu, còn có thể ăn nhiều hơn, Tô Lê dường như đã rất lâu rồi không được ăn bữa cơm nào ngon lành cả.

Trần Miễn nhìn cô, hỏi: “Chuyện ly hôn vẫn thuận lợi cả chứ?”

Tô Lê cười nói: “Đều giao cho luật sư rồi. anh yên tâm.” Cô không muốn nói cho anh, Giang Thần Hy không đồng ý ly hôn với cô.

Ăn xong cơm, Trần Miễn trước khi rời đi đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nói: “Tiền không nhiều, không so sánh được với tấm thẻ nà Giang Thần Hy đưa cho em, nhưng mà em yên tâm, bất luận thế nào đi nữa, anh cũng sẽ lo cho em.”

Tô Lê nhìn anh, sống mũi hơi cay cay, sau đó cười nhẹ một cái, nói: “Trần Miễn, anh làm cái gì vậy, anh cứ giữ lấy …” Nhưng mà Tô Lê nhìn Trần Miễn, cúi xuống nhìn tấm thẻ ngân hàng mà anh đưa, hít một hơi dài, đưa tay ra cầm lấy, cười nói: “ Được rồi, em lấy là được chứ gì? Trần ca vui nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.