Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 132



Tô Lê nhìn anh, trầm mặc một lát liền hơi nghiêng mặt, tránh cái hôn của anh.

Giang Thần Hy nhìn cô, hơi nhíu mày, trầm giọng cười một tiếng: “ hửm? tức giận?”

Tô Lê nhìn anh, cụp mắt xuống cười nhạt, nói: “ Giang thiếu tâm cơ thâm trầm, là em lo chuyện bao đồng, cho nên em có gì đâu mà tức giận?”

Giang Thần Hy nhìn cô nhíu nhíu mày, cười cười nói: “ Em là vợ của tôi, sao lại nói là lo chuyện bao đồng chứ, chẳng lẽ tôi thực sự xảy ra chuyện em mới vui mừng sao?”

Tô Lê ngước mắt nhìn anh, nói: “ Giang thiếu, hình như anh quên mất một chuyện, chúng ta đã ký đơn li hôn rồi.”

“ Li hôn?” Giang Thần Hy cụp mắt nhìn cô, hơi nhướn mày, cười cười: “ Em có lẽ không biết, đơn li hôn của chúng ta phải có luật sư ký tên mới coi như có hiệu lực pháp luật, cũng có nghĩa là, trước khi luật sư ký tên thì tờ thỏa thuận li hôn của chúng ta như hai tờ giấy trắng, hiểu không?”

“ Cái gì?” Tô Lê nghe xong thì chau mày:” Anh nói cái gì! Không thể nào, em sớm đã nhờ Hoa Hoa mang thỏa thuận li hôn đến chỗ luật sư Vương rồi.”

Giang Thần Hy cụp mắt vuốt ve cằm của cô, trầm giọng cười nói: “ Vậy trợ lý của em không nói cho em biết, hôm đó luật sư Vương vừa hay đi công tác, hôm nay mới chuẩn bị trở lại?”

Tô Lê hơi sững người, đúng là hôm đó Hoa Hoa có nói gì đó với cô, nhưng cô không nghe kỹ, hình như có nhớ là cô ấy nói những chuyện sau này luật sư Vương sẽ xử lý.

Giang Thần Hy nhìn cô hơi chau mày, dịu dàng nói: “Lúc chiều nay, tôi gọi điện cho ông ấy, yêu cầu ông ấy không xử lý chuyện thỏa thuận li hôn. Nói cho ông ấy chúng ta không định li hôn nữa.

Tô Lê nhìn anh, hơi trầm mặc một lát mới hít sâu một hơi, cụp mắt cười khẽ, nói: “Em biết ngay mà, để cắt đứt quan hệ với Giang thiếu đúng là một chuyện không dễ dàng.”

Giang Thần Hy nhìn cô, nói: “ Đúng vậy, dù sao cũng bên nhau được ba năm, không phải sao?”

Tô Lê nhìn anh, nhân lúc anh không để ý rời khỏi cái ôm của anh, cũng không tiếp lời, cụp mắt cười nói: “ Thời gian không con sớm nữa, em phải về rồi, ngày mai còn phải đến đoàn phim.”

Tô Lê cũng không biểu hiện quá sức kinh ngạc hay bất kỳ cảm xúc nào khác, rất bình tĩnh.

Giang Thần Hy nhìn cô, cũng phát ra cô có chút tức giận, nhưng anh căn bản không quan tâm, chỉ coi là tiểu hồ ly phát tiết, không vui, đứng lên trực tiếp đi đến, giơ tay giữ chặt eo cô, cụp mắt cười khẽ, giơ tay quệt một đường trên mũi cô, nói: “ Đói rồi đúng không? Đi ăn cơm trước.”

Tô Lê nhìn anh, thầm hít sâu một hơi, cũng không cự tuyệt. Cô cũng không phải là kẻ không lượng sức mình, sự chuốc khổ vào thân.

Bữa tối rất phong phú, nhưng Tô Lê cũng không cảm thấy giữa bọn họ có sự bất đồng.

Lúc ăn cơm, Giang Thần Hy tiếp hai cuộc điện thoại. Một là A Hào gọi đến, là chuyện công ty.

Cuộc còn lại là quản gia Giang gia gọi đến, nói là ngày mai có tiệc gia đình, kêu anh và Tô Lê cùng ăn cơm.

Danh nghĩ là Giang phu nhân hoan nghênh Trần Miễn trở về nhà.

Cho dù trong lòng có tính toán gì, nhưng dù sao cũng cần tính đến thế diện, việc cần làm vẫn phải làm.

Không ở Giang gia, đặc biệt đặt một bàn ở Hoàng Đình.

Giang Thần Hy cụp điện thoại nhìn Tô Lê, cười nói: “ Bữa tiệc tối mai có tham dự được không?”

Tô Lê nghe lời Giang Thần Hy, hơi do dự một chút, dù sao cũng là những việc không thể tránh khỏi.

Giang Thần Hy thấy cô có chút do dự, cho nên bình thản nói: “ Em phải làm quen, những việc như thế này, sau này chắc chắn không chỉ có một hai lần. Em cho là không nhìn thấy mặt là không ngại ngùng sao.”

Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, Tô Lê chỉ là không quen đối diện với một Trần Miễn như vậy.

Cô không muốn thừa nhận sự thay đổi của Trần Miễn, đó là người thân thiết nhất của cô, là một người vô cùng quan trọng với cô.

Tức giận nhưng đau lòng, thậm chí là đầy tự trách.

“ Giang thiếu, nếu anh đã biết cậu sẽ là đối thủ của anh sau này, vậy anh định làm thế nào?”

Giang Thần Hy ngước mắt nhìn cô, khóe miệng cong lên, cười cười nói: “ Tôi làm cái gì không quan trọng, quan trọng là em, em sẽ làm thế nào! Hiện tại em chọn lựa về bên cạnh tôi, cũng tức là vợ của tôi. Phụ nữ của Giang Thần Hy tôi, cả đời này đều không thoát được. Nhưng đồng thời, Trần Miễn sớm muộn sẽ xung đột với tôi, trừ khi cậu ấy từ bỏ vị trí người thừa kế Giang gia, nếu không thì sẽ không thay đổi được gì.Vậy em định chọn thế nào? Bỏ qua tôi hay vứt bỏ cậu ấy, hửm?”

Tô Lê cụp mắt hít sâu một hơi, nói: “Trần Miễn căn bản không thuộc về thương trường, cậu ấy không hiểu gì hết.” “ Cậu ấy hiện tại quả thực không hiểu, nhưng em đừng quên, cậu ấy cũng là con cháu Giang gia, dòng máu Giang gia đang chảy trong huyết mạch, chuyện này là thuận nước đẩy thuyề, không phải sao?”

Tô Lê nhìn anh, hít sâu một hơi, cũng không tiếp tục nói.

Bởi vì cô hiểu rõ, Giang Thần Hy nói đúng, bởi vì hiện tại trừ phi Trần Miễn từ bỏ thì bọn họ sớm muộn cũng là đối thủ.

Cô nhớ lại lời Trần Miễn nói với mình, sống lưng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Sau khi ăn tối, Giang Thần Hy đưa cô về chung cư cô đang ở.

Tô Lê còn cho rằng anh sẽ đưa cô về chỗ anh.

Giang Thần Hy xuống mở cửa xe cho cô.

Tô Lê ngồi trong xe ngẩng đầu nhìn anh, Giang Thần Hy cụp mắt nhìn cô cười, sau đó giơ tay ra phía cô.

Tô Lê cười cười, nhưng cũng không cự tuyệt, nói thực, loại đãi ngộ này nhất thời cô vẫn chưa quen lắm.

Nhưng mà Giang Thần Hy không có ý thả cô ra. Tô Lê vừa bước xuống, thì lúc này, Giang Thần Hy lại đè cô lên thân xe, một tay giữ sau gáy cô, cong người hôn lên môi cô.

Giang Thần Hy hôn mạnh lên môi cô, mang theo chút hương vị của rượu vang làm người khác say mê, làm anh cũng có chút mất khống chế.

Chuyện đên bây giờ, với cô, anh không thể không thừa nhận, đó là một cảm giác không gì có thể thay thế được, trước đó anh không biết tại sao, nhưng hiện tại, anh đã dần dần hiểu ra. Ba năm nay, cô từng chút một thấm vào thân thể anh, chỉ là anh không hiểu mà thôi.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến buông tay, chỉ là cảm giác tội lỗi và không nhẫn tâm làm anh đưa ra quyết định lần đó.

Thực ra, anh hiểu, giống như Lục Cảnh Niên nói, Tô Lê không phải là một con mèo nhỏ đáng yêu. Ở cùng nhau ba năm cũng có chút không nỡ, chỉ là cô là một tiểu hồ ly, là một tiểu hồ ly có răng, lúc tức giận sẽ biết cắn người.

Thời gian ở với nhau lâu dài cũng không sinh ra tình cảm, chỉ cần buông tay là cô sẽ không quay đầu lại.

Cho nên khi cô đứng trước mặt anh, anh thực sự không nghĩ rằng cô sẽ vì anh mà trở lại.

Tô Lê muốn đẩy anh ra, Giang Thần Hy lại càng áp mạnh hơn lên môi cô, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.

Có mấy chiếc xe vòng vào tiểu khu mà Tô Lê đang ở, cô muốn quay đầu tránh né nhưng Giang Thần Hy lại chế trụ gáy cô, làm cô không cách nào tránh được.

Tình dục và lí trí đang giao hòa.

Một tay Tô Lê bị Giang Thần Hy áp trên xe, cô dùng tay còn lại thì bị anh để sau lưng.

Tô Lê định cắn lưỡi anh, nhưng Giang Thần Hy đã được thụ giáo một lần, lần này đã học được, Tô Lê định thử mấy lần nhưng không được.

Dần dần, tay của Giang Thần Hy và tay bị anh áp chế nắm chặt vào nhau, mười ngón đan xen.

Tô Lê hừ nhẹ một tiếng, đầu óc của cô đã bị Giang Thần Hy làm cho mơ hồ.

Cuối cùng, Tô Lê cũng từ bỏ đấu tranh với anh, chân của cô đã bị tê, đứng không vững.

Lúc này, Giang Thần Hy mới rời môi cô ra, ngón tay xoa nhẹ lên môi cô, khóe miệng cong lên, khan giọng cười nói: “ Ngoan ngoãn một chút, ân? Đừng có lúc nào cũng chống lại anh, chúng ta cùng sống tốt được không?” cuối cùng mang theo một chút sủng nịnh gọi cô một tiếng “ cô nhóc”, nhưng mà hai tay không có ý rời đi, còn có một chút không nỡ, nói: “ Sao lại muốn sống cùng trợ lý chứ, nếu không thì anh đã có thể lên trên rồi?”

Tô Lê nhìn anh, mang theo một chút thách thức, nói: “ Xem ra, em để trợ lý đến ở cùng là đúng rồi.”

Giang Thần Hy khom người mang theo một chút tình dục, bình tĩnh nói: “ Đừng có thách thức anh, không gian trên xe của anh rất lớn, muốn làm chút chuyện gì đó cũng rất dễ dàng, ân?”

Tô Lê hơi sững lại, vô thức đảo mắt nhìn về chiếc xe phía sau.

Giang Thần Hy nhìn vậy,đột nhiên cười cười, cụp mắt xuống cười nói: “ Được rồi, không phải nói ngày mai còn phải đi đoàn phim sao, nghỉ sớm đi.”

Tô Lê nhìn anh, cười nhạt, nói: “ Giang thiếu thật là biết quan tâm người khác, nếu như em lừa anh, thì chắc hôm nay Giang thiếu sẽ không đưa em về đâu nhỉ?”

Giang Thần Hy cụp mắt nhìn cô, cười nói: “Bởi vì em phải quay phim, không muốn chạy đi chạy lại mới để em và trợ lý ở cùng, thuận tiện cho công việc. Nếu như em không có việc gì mà ở đây, vậy là ở riêng rồi, em muốn giải thích với bên ngoài thế nào?”

Tô Lê cụp mắt cười nói: “Chuyện này không phải dễ nói sao, Giang thiếu bên ngoài có phụ nữ, bị người làm vợ em đây phát hiện. Còn không được thì nói phương diện kia của Giang thiếu gần đây không tốt, vì sức khỏe của anh nên ở riêng. Giang thiếu chắc hiểu, sức tưởng tượng của giới truyền thông là vô hạn.”

Giang Thần Hy nheo mắt lại, cười nói: “Sức tưởng tượng của em cũng không nhỏ. Nhóc con, tốt nhất đừng để tôi biết em đang lừa tôi, hậu quả của việc lừa tôi thì em cũng biết rồi đấy.”

Tô Lê cụp mắt, ngón tay lại vuốt ve cổ áo anh, nói: “ Giang thiếu lại đang dọa em rồi.”

Giang Thần Hy cụp mắt xuống, cười nói: “ Có phải dọa hay không, em thử một chút là biết, ân?”

Tô Lê bật cười, nói: “ Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, Giang thiếu lái xe chậm một chút.”

Dứt lời, cô kiễng chân hôn khẽ lên má anh, sau đó cười quay người đi thẳng vào cửa khu nhà.

Tô Lê quay người, xóa đi nụ cười trên mặt, than nhẹ một tiếng, trực tiếp đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.