Giang Thần Hy nghe xong nhìn cô, khẽ đưa tay đặt nhẹ lên lưng cô “ Ừ” một tiếng, âm thanh hơi nhỏ mang một chút nghi ngờ.
Tiếng của Tô Lê rất nhỏ, Giang Thần Hy rõ ràng là không nghe thấy.
Từ ngày hôm đó trở đi, mỗi người bận chuyện của mỗi người, Tô Lê không phải là người thích bám lấy người khác, Giang Thần Hy cũng không thể suốt ngày ở bên cô.
Tô Lê cúi đầu cười, lúc nãy nhìn anh, ma xui quỷ khiến cô đột nhiên mở miệng hỏi anh, cô thừa nhận, lúc cô làm điều này, trong cô không hề có một suy nghĩ nào cả, bởi vì cô không dự tính trước hậu quả, cô không có cái bản lĩnh như vậy.
Giang Thần Hy cúi nhìn cô rồi cười nói: “ Đắc tội với vị Giang phu nhân đó, đối với em không có gì tốt cả.”
Tô Lê nghe xong bỗng sửng người sau có cúi người khẽ cười rồi nói: “ em đâu dám đắc tội bà ấy chứ.”
Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: “ không có ư? Nhưng vừa rồi tôi nhìn sắc mặt bà ta, không được tốt cho lắm.”
Tô Lê xà sát vào lòng Giang Thần Hy rồi nói: “ Giang thiếu gia là cố ý nhìn em lạc đường như vậy cũng không đến đưa em về đúng không?”
Giang Thần Hy nhìn cô cười, nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô, anh khẽ nheo mắt, trầm giọng nói: “ là tôi cố ý thả ra, tôi biết thể nào con tiểu hồ ly nhà tôi cũng tìm đường trở về, đúng không nào?”
Tô Lê nhìn anh rồi khẽ cúi xuống trầm ngâm rồi nói: “Nhỡ đâu…. Em không tìm được đường về thì sao? Giang thiếu gia có đến tìm em không?”
“ Nếu như em muốn về, chắc chắc em sẽ tìm đường về, trừ phi….. em không muốn về nữa, vậy thì cho dù tôi có tìm được em, em có theo tôi về không?” Giang Thần Hy nhìn cô nói.
Tô Lê nghiêng đầu dựa vào ngực anh, nhắm nghiền mắt, hít một hơi sâu rồi nói: “ Anh có đang cảm thấy em đang giúp Trần Miễn không?”
Giang Thần Hy khẽ vuốt tóc cô trầm giọng nói: “ Vậy em làm sao để thuyết phục tôi, để tôi tin rằng, em là đang đơn thuần vì tôi giải quyết một việc rắc rối mà thôi.”
Quả thật, hành động lần này của Tô Lê đã khiến cho Giang phu nhân và Giang Hạo Đông trở tay không kịp, bọn họ đã quá xem thường sự nhẫn nại của cô, và cũng như vậy, Giang Thần Hy đã quá xem thường cô.
Cô rất thông minh, bởi vì chỉ có Diệp Minh, một bên không hề có liên quan, vô tình giúp Trần Miễn giải quyết số vật liệu có vấn đề đó, tất cả đều vô tình như vậy, khiến người trong cuộc không còn gì để nói, ngậm đắng nuốt cay.
Tô Lê nói: “ Giải thích chỉ để cho những người thật tin mà thôi.”
“ Tôi tin…”
Cô vừa dứt lời, Giang Thần Hy liền nói.
Tô Lê ngây người ra, hướng mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau, Giang Thần Hy nói: “ Nào, tôi muốn nghe em giải thích.”
Tô Lê nhìn anh, bỗng sửng người, trong lòng cô chợt có chút chua xót, cô không ngờ rằng lần đầu tiên có người nói tin cô, mà lại là Giang Thần Hy.
Cô trước giờ chưa từng giải thích cho bất kỳ ai những gì cô làm, cô hiểu rằng, giải thích chỉ để cho những ai tin mình, cô cũng tin rằng, nếu như họ tin cô, bất luận cô làm gì, nói gì, từ đầu tới cuối đều sẽ tin cô.
“ Hửm?” Giang Thần Hy khẽ chau mày: “Không muốn giải thích với tôi ư?”
Tô Lê khẽ cười, hít một hơi sâu rồi nói: “ Em đã cố hết sức rồi, đây là cách tốt nhất em có thể nghĩ ra, em không phủ nhận là em đang giúp Trần Miễn, bất luận như thế nào, em đều không muốn cậu ấy sập cái bẫy này. Đương nhiên em cũng hiểu rõ, chuyện này của Trần Miễn, tuy rằng là một chuyện nhỏ, nhưng những kéo theo sau đó sẽ liên lụy đến anh, em cũng khộng hy vọng anh vì sai lầm của Trần Miễn mà cậu ấy phải chịu oan, em nghĩ anh cũng không phải người như vậy, đúng chứ? Em không hề ngốc, em có thể nhìn ra, nếu thực sự đến giai đoạn này,ông nội anh nhất định sẽ đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người anh, còn anh sẽ cố chấp không chịu nhận, đến lúc đó, hai bên đều tổn thất,em nghĩ Giang phu nhân chắc chắn muốn thấy các anh như vậy, đúng chứ, Giang Hạo Đông lúc đó đến tìm em nói hết mọi chuyện, chắc chắn là muốn em đem chuyện này nói với anh, lúc đó mỗi nhất cử nhất động của anh sẽ bị bọn họ nắm thóp, vì vậy em tìm Diệp Minh, nhờ anh ta giúp em.” Nói xong cô hít một hơi sâu, nhắm nghiền mắt, lại hít thật sâu rồi nói: “ Đây là lời giải thích của em.”
Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ xoa đầu cô rồi nói: “ Cậu ta sẽ hiểu được nổi khổ tâm của em.”
Tô Lê nói: “ Bất luận cậu ấy có hiểu hay không, cậu ấy rơi vào hoàn cảnh như bây giờ cũng đều tại em, em không thể thấy chết không cứu.”
Giang Thần Hy nhìn cô, bình tĩnh bày ra một hiện thực trước mặt cô: “ Trần Như Nguyệt, cũng chính là vị phu nhân đảm nhiệm mọi việc trong gia đình Giang gia, Bà ta lần này là muốn lợi dụng em để chia rẽ tôi và Trần Miễn, bởi vì bà ta biết rằng, em chính là ngòi lửa giữa tôi và Trần Miễn, em có từng nghĩ rằng, em trực tiếp đắc tội với bà ta như vậy sẽ hứng hậu quả như thế nào không? Nếu như tôi không tin em, Trần Miễn cũng không tin em, vậy em cò từng nghĩ cho bản thân mình hay không?”
Tô Lê nhìn anh khẽ cười rồi nói: “ Em không quản được nhiều như vậy, em không hổ thẹn với lương tâm.”
Giang Thần Hy nhìn cô khẽ cười rồi nói: “ Em thật ngốc.” nói rồi, ngón tay anh khẽ đánh nhẹ lên sống mũi cô.
Anh không nói gì thêm nữa, chỉ là nhìn cô, có chút đau lòng.
Lúc này có người gõ cửa phòng, Giang Thần Hy véo tai cô, tiện thể đứng lên mở cửa.
Là phục vụ phòng.
Tô Lê ngẩn người ra nhìn Giang Thần Hy đưa cho người phục vụ đem cơm đến ít tiền tip.
Giang Thần Hy nhìn Tô Lê đang ngẩn người ra nhìn anh khẽ cười rồi nói: “ ngẩn ra đó làm gì, tối nay vẫn chưa ăn gì phải không?”
Cánh mũi của Tô Lê không kìm chế được khẽ cay cay….
Ăn khuya xong, thật không muốn ngủ chút nào, cô ngồi dậy, nhìn Giang Thần Hy đang ngồi xem tài liệu công việc trong phòng sách.
“ Sao vẫn chưa ngủ?” Giang Thần Hy hỏi cô.
Tô Lê đi đến, nhìn đống tài liệu trên bàn nói: “ no quá, không ngủ được.”
Giang Thần Hy nhìn cô, tiện tay kéo cô ngồi trên đùi anh, anh khẽ nhếch miệng, cười rồi nói: “ Hay là không có tôi, tiểu hồ ly tôi lại mất ngủ? hửm?”
Hai tay cô vòng qua cổ anh, chớp chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp quyến rủ lộ ra vài phần ẩn ý, khiến cho người ta không khỏi rạp rực.
Cô điềm đạm nói: “ Không phải em ngày ngày đều ngủ một mình sao?”
Giang Thần Hy khẽ cười, hai tay ôm chặt eo cô, áp cô vào lòng, nhìn cô nheo mắt nói: “ Nhóc con là đang kháng nghị? Sao vậy? ấm ức rồi ư?”
Tô Lê khẽ cười rồi nói: “ Không ấm ức gì cả, em cảm thấy rất tốt mà.”
Ánh mắt Giang Thần Hy trùng xuống, nhìn Tô Lê trầm ngâm không nói gì.
Có điều khiến Tô Lê thích thú phá lên cười, lúc cô cười xong, cô chủ động cúi người hôn lên môi anh, không có gì chỉ là khẽ hôn lên môi anh một cái, giống như qua loa vậy.
Cô buông Giang Thần Hy ra, nhìn người đàn ông trước mặt mình, chớp chớp mắt nói: “ Em đi ngủ.” nhưng không đợi cô đứng lên, Giang Thần Hy liền kéo cô lại, bế cô lên, đi về phía chiếc giường, không nói một lời nào.
Anh khẽ đặt cô xuống giường, anh một tay cởi chiếc áo ngủ vứt xuống đất, áp chặt người cô, cúi người hôn lên môi cô.
Cứ như vậy, mấy ngày liền trôi qua.
Tô Lê ngày ngày đều đến phim trường, hôm nay đúng lúc gặp Cao Mỹ đến.
Có điều hai người đều không quay chung, nên cơ hội nói chuyện là rất ít.
Trong phòng nghỉ ngơi, lúc Tô Lê đang uống canh mà Hoa Hoa mang đến, là Giang Thần Hy bảo dì Trương hầm rồi mang đến cho cô.
Tô Lê biết, trong buổi tiệc cách đây vài ngày, Cao Mỹ đã nhìn thấy Vương Nhã Tịnh đột nhiên biến thành phượng hoàng trong mắt mọi người.
Vương Nhã Tịnh bây giờ đã là cháu dâu mà Giang lão gia đã hiển nhiên xác định không ai không biết.
Đương nhiên thái độ của Vương Nhã Tịnh đối với Cao Nhã đã không còn khuất phục, răm rắp nghe lời như trước nữa. Thậm chí cô ta còn sỉ nhục Cao Mỹ.
Tô Lê đương nhiên là không hứng thú gì,chỉ là cảm thấy, e là sau này đối mặt với Vương Nhã Tịnh, tuyệt đối không nên xem nhẹ cô ta.
Hôm nay đi dạo phố, vô tình gặp Trần Miễn ở trung tâm thương mại, cậu đi cùng với Vương Nhã Tịnh, có vẻ như là đi xem giường của trẻ sơ sinh.
Trần Miễn nhìn cô khẽ cười rồi nói: “ Trùng hợp thế.”
Vương Nhã Tịnh nhìn thấy Tô Lê liền chau mày, kéo Trần Miễn lại rồi nói: “ Tô lê, trùng hợp vậy à, tôi và Trần ca đang đi xem giường trẻ sơ sinh, có muốn cùng xem không?”
Tô Lê nhìn cô ta, nhưng không hề để ý đến, hướng mắt về phía Trần Miễn nói: “ Trần Miễn, nếu như gặp cậu ở đây rồi, mình muốn nói chuyện riêng với cậu.”
Trần Miễn gật đầu, “ Ừ” một tiếng.
Vương Nhã Tịnh nghe xong, ngăn Trần Miễn lại, nhìn Tô Lê nói: “ Có chuyện gì lại không thể nói trước mặt tôi? Tô Lê, tôi và Trần Miễn sắp kết hôn rồi, cô có thể đừng có vô liêm sỉ mà bám lấy anh ấy không buông.”
Trần Miễn chau mày, trầm giọng giận dữ nói: “ Cô ăn nói bậy bạ gì thế? Tài xế đang đợi dưới lầu, cô tự về đi, còn nữa hôm nay tôi về đoàn đua, không về nhà đâu.”
“ Trần ca, sao anh lại đối xử với em như vậy, em mang trong người là cốt nhục của Giang gia.” Mắt Vương Nhã Tịnh đo đỏ, như là sắp khóc tới nơi. “ Em bảo anh ở bên cạnh em nhiều một chút, khi nào anh cũng bảo là bận, thế mà một câu của con đàn bà kia, anh đã liền đi theo cô ta, tại sao lại đối xử với em như vậy?”
Tô Lê quay người thở dài rồi tự mình lên tầng trên.
Trần Miễn tiễn cô ta về, bảo tài xế đưa cô ta về Giang gia.
Tô Lê một tay chống cằm, một tay khuấy ly cà phê trước mặt, nhìn Trần Miễn đang ngồi xuống đối diện điềm đạm nói: “ đây là còn chưa kết hôn, đã làm ầm lên như vậy rồi, kết hôn sinh con rồi trời đất cũng đảo lộn mất.”
Trần Miễn chau mày nói: “ Cậu tìm mình có việc gì sao?”
Tô Lê cười rồi nói: “ Được rồi, không đùa nữa, Vương Nhã Tịnh là người như thế nào, mình nghĩ cậu rõ hơn mình đúng không?”
Trần Miễn nói: “ Cô ấy chỉ là canh cánh trong lòng về chuyện của cậu, thế nên mới làm cuồng như vậy.”
Tô Lê ngước nhìn cậu rồi nói: “ Được rồi, không nói xấu mẹ của con cậu nữa vậy, mình tìm cậu chỉ để nói về chuyện lần trước.”