Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 158



Giang Thần Hy nhìn Tô Lê, nghiêm trọng nói: “Được, anh đồng ý với em.”

Không có gì những lời nói ngọt ngào, cũng không có những lời hứa, bởi vì cô nghe qua rất nhiều những lời hứa hoa mỹ, nhưng mà tới sau cùng cũng chỉ biến thành những bong bóng tan vỡ mà thôi, và chỉ cần một câu trả lời đơn giản như vậy thôi, chỉ thế là đủ rồi.

Giang Thần Hy bế cô lên giường, ôm cô từ phía sau lưng cô, Tô Lê tìm một tư thế dễ chịu nhất ngồi dựa vào anh, gối lên cánh tay Giang Thần Hy, yên lặng nghe anh kể chuyện hồi nhỏ của anh.

Giang Thần Hy là một đứa con riêng, nhưng mà rất ít người biết đến, mẹ anh cũng là một diễn viên, chỉ là đóng mấy vai khiêu dâm, sau đó móc nối với cha Giang Thần Hy rồi sau đó anh ra đời.

Giang Thần Hy bình tĩnh nói: “Anh từ trước tới nay chưa từng gặp mẹ anh, bà dùng ma túy rồi nhảy lầu tự sát rồi, anh có thể ở lại Giang gia,cũng là lão gia muốn che đậy đi những tin đồn xấu về Giang gia. Khi anh mười lăm tuổi thì được đưa sang nước ngoài học, Giang gia có thể cho anh chỉ có thể là tiền, ngoài ra không có gì khác cả. Thực ra, thời niên thiếu của anh chẳng có gì đáng nói cả, khi đó người anh cùng cha khác mẹ của anh vẫn còn, lão gia coi trọng nhất là người con thứ ba của mình, nhưng mà người con thứ ba lại làm cho lão gia rất là thất vọng, nhưng mà người anh cùng cha khác mẹ đó quả thực rất là xuất sắc, lão gia kỳ vọng rất cao, nhưng đáng tiếc lại xảy ra sự cố, quá là đột nhiên, với lại còn trong tình cảnh đặc biệt đó…”

Tô Lê nghe chuyện ngước đầu lên nhìn anh, hỏi: “Tình cảnh đặc biệt sao?”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, lại nhẹ nhàng cười nói: “Lúc đó, Giang gia gặp phải một trận biến cố, suýt chút nữa thì phải tuyên bố phá sản, họa vô đơn chí, anh trai anh đột nhiên chết.”

“Sau đó Giang thiếu nhân lúc rắc rối đó bước lên?” Tô Lê nói câu đó thực ra cũng có chút xúc phạm, nhưng mà chính xác đó cũng là sự thật.

Giang Thần Hy khẽ mím môi cười nói: “Nếu như em muốn nói như vậy thì cũng được. Quả thực, anh cũng không có cao thượng gì mà nói anh không quan tâm gì tới cái vị trí hiện tại bây giờ. Từ thời xa xưa, anh vì đã có năng lực, tại sao anh lại không cần chứ?”

Tô Lê cười nói: “Giang thiếu quả thực là có năng lực.”

Giang Thần Hy đưa tay nhẹ nhẹ vuốt má cô, cười nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Tô Lê nhìn anh “ừ” một tiếng, sau đó vùi mình vào lòng anh.

Trái tim ai mà lại là trái tim lạnh băng băng chứ, hai trái tim lạnh ngắt cứng rắn ôm lấy nhau, thật sự có thể sưởi ấm cho nhau, ít nhất Tô Lê cũng cho rằng như vậy…

Ngày hôm sau tới tận chiều Tô Lê mới tỉnh dậy, xuống lầu, con mèo mà cô nuôi vẫy vẫy đuôi đi tới bên quấn chân cô.

“Tô Lê tỷ, chị tỉnh rồi.” Hoa Hoa đến từ lúc còn sớm, đang nói chuyện rất vui vẻ với Vú Trương.

Tô Lê bước tới, ngồi vào ghế sô pha, đưa tay vuốt vuốt đầu con mèo, Hoa Hoa bèn tới cười hi hi nói: “Tô Lê tỷ, chị xem, chị mau xem đi, ai ya, chị với Tổng tài có cần phải ân ái tới mức như này sao, ngọt ngào chết đi được.”

Tô Lê đang ăn điểm tâm mà vú Trương đưa tới, nói là sẽ làm cơm cho cô ngay.

Cô ăn một miếng điểm tâm, đưa tay lấy chiếc điện thoại của mình, lên weibo xem.

Tô Lê cười, nói như không có chuyện gì cả: “Những người này thật là vô vị, suốt ngày theo dõi chị và Giang thiếu có ly hôn không.”

Hoa Hoa gật đầu, “ Đúng vậy, thật là vô vị.”

Rất nhanh, Vú Trương trong phòng bếp gọi với ra ngoài, “Thiếu phu nhân, cơm xong rồi, cô ăn chút đi.”

“Được.” Tô Lê không mặc đồ ngủ của mình, mà mặc chiếc áo sơ mi của Giang Thần Hy, đôi chân dài thẳng, thật là quyến rũ lạ thường.

Nhưng mà khi quay phim lại suốt ngày bị va chạm, trên chân chỗ xanh chỗ tím, Hoa Hoa luôn nói cô quá là liều, nhưng mà Tô Lê lại không cảm thấy có gì cả.

Cô xắn tay áo lên, chắc là đói lắm rồi, lâu lắm mới ăn ngon vậy …

Giang Thần Hy đi dự tiệc buổi tối quay về, toàn thân là mùi rượu, nhưng mà anh không hề say, chỉ là mùi rượu trên người thì Tô Lê không hề thích, đậm mùi thuốc rượu.

Giang Thần Hy nhìn thấy Tô Lê đang ôm con mèo của mình, nói: “Mày xem bố mày, thối ghê.”

Giang Thần Hy bị cô đùa vui.

Anh biết Tô Lê gọi con mèo của cô ấy là con, trước đây cũng có nghe cô ấy nói chuyện với con mèo như vậy, nhưng mà luôn cảm thấy như là trẻ con vậy, anh không thể chấp nhận được.

“Em nói chuyện với con mèo đó,nó nghe hiểu sao?” Giang Thần Hy dựa vào bên đó, trong tay kẹp một điếu thuốc, vốn định hút xong thuốc sẽ đi tắm.

Tô Lê cúi nhìn móng vuốt của con mèo đó, cười nói: “Đương nhiên.”

Giang Thần Hy phải phát cười.

Ngay từ đầu, anh liền cảm thấy cô ngồi ở trước mặt mình,cho dù không làm gì cả, chỉ là nhìn như vậy thôi thì tâm trạng cũng trở nên dễ chịu, thư thái.

Cô ấy là cô gái hư, nhưng mà lại là cô gái khiến người ta thương xót.

Giang Thần Hy dập tắt điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn, đi thẳng lên lầu đi tắm.

Tô Lê nhìn anh, khẽ cười thành tiếng.

Cô chẳng có lý do gì để Giang Thần Hy từ bỏ Giang gia, còn những người khác, lại dựa vào cái gì mà đòi tranh giành với anh chứ?

Từ xưa đã có câu kẻ thắng làm vua không phải sao, Giang Thần Hy có thể trong hoàn cảnh như vậy mà đảo ngược tình thế làm cho Giang gia cải tử hoàn sinh, thế thì dựa vào cái gì mà bảo anh ấy nhường lại cái vị trí đó chứ?

Tô Lê hít một hơi dài, rốt cuộc là lòng người khó đoán, đúng là không nên trách người khác tham lam ích kỉ.

Trong cái vòng tròn này, nếu như không ích kỉ một chút thì sẽ nhận được cái kết rất là tàn nhẫn...

Thấm thoắt, đã tới thanh minh.

Đều nói thanh minh tiết trời mưa phùn, mưa này rả rích từ tháng ba tới tháng tư.

Thanh minh tới Giang gia để cho họ về quê tảo mộ.

Tạm biệt Trần Miễn, anh đã hoàn toàn quen với gia đình Giang gia, trên người mơ hồ tỏa ra mùi trường đua quen thuộc, khiến cho Tô Lê càng cảm thấy lạ lẫm.

Không lâu trước, anh đạt được chức vô địch Châu Âu, Tô Lê cũng biết chuyện này.

Trời mưa mưa, tự nhiên tâm trạng cũng không tốt hơn nhiều.

Bác gái vừa từ bên ngoài đi về, liền nghe thấy bà không ngừng oán trách thời tiết.

Tô Lê quay người ngồi ở ghế sô pha chỗ bên dưới cánh cửa xem một cuốn tiểu thuyết, cũng không có hứng thú gì đi buôn chuyện với bác gái.

Bác gái chính là kiểu người phụ nữ điển hình thích buôn chuyện, vì thế thường ngày chơi mạt chược chính là ngồi buôn chuyện.

Vương Nhã Tịnh ngủ trưa tỉnh dậy, vừa nhìn liền nhìn thấy Tô Lê.

Cô vô thức chạm vào cái bụng đã hơi nhô lên của mình, cô cười đi đến trước mặt Tô Lê, “ Sao chị không cùng với bác gái và mấy người đi tới phòng trà uống nước nói chuyện? Không phải khách sáo, đều là người một nhà.” Ra vẻ một Giang gia thiếu phu nhân.

Nhưng mà đôi mắt của Tô Lê không hề có phản ứng gì cả, không muốn nhìn. Sau khi rời khỏi cuốn sách trên tay, lật một trang nhẹ nhàng nói với người hầu bên cạnh: “Tiểu Lâm, đi rót cho Vương tiểu thư một tách trà.”

Người hầu đó đáp một tiếng, “Vâng, thiếu phu nhân.”

Tô Lê nhấp một ngụm trà tách trà trên tay, nhìn vào sắc mặt có chút ngại ngùng của Vương Nhã Tịnh, cười nói: “ Quả nhiên người đẹp vì lụa, không lâu trước đây còn là một trợ lý nhỏ suốt ngày chạy theo đuôi Cao Mỹ, bị ức hiếp nửa câu cũng không dám phản kháng, giờ thì tốt rồi, quay lại hất cho cô ta một mặt rượu cay, bỏ tức rồi.”

Vương Nhã Tịnh nét mặt càng ngại ngùng hơn, những chuyện đã xảy ra bên cạnh Tô Lê ngày hôm đó, nhìn thấy tường tận.

Nhưng mà cô và Trần Miễn sau một thời gian, Trần Miễn đi Châu Âu và không để ý gì tới cô ấy, cô ấy cũng ngoan ngoãn hơn, khẽ cười, nói: “Tô Lê, chị không phải tỏ ra tự cao tự đại trước mặt tôi đâu, trong cái nhà này, chỉ có chị với tôi là không có gia thế gì cả, không phải sao? Giờ chúng ta đã là người một nhà rồi, chúng ta hãy đối xử hẳn hoi với nhau, được chứ?”

Tô Lê nhìn quyển sách trong tay, tự do tự tại, tùy ý “ồ” một tiếng, cũng không nói gì cả.

Xem ra cô ấy cũng muốn lôi kéo cô trợ thủ cùng với cô ấy.

Thực sự nghĩ cũng không cần nghĩ, thời gian này ở Giang gia đúng là không dễ dàng gì.

Tô Lê lười nói chuyện với những người phụ nữ mưu mô tính toán kia, thực sự cảm thấy rất là vô vị.

Đều nói ba người phụ nữ một vở tuồng, đàn ông nhà Giang gia bận rộn công việc, đàn bà cũng không rảnh rỗi, một Giang phu nhân với một bác gái suốt ngày đã đủ ầm ĩ rồi, giờ lại thêm một bà bầu nữa.

Vương Nhã Tịnh hiện giờ cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, chỉ dựa vào cái thai trong bụng rồi giương oai.

Tô Lê nghĩ cũng thấy mệt, đúng như câu nói, không làm không chết, cũng là đáng đời.

Vương Nhã Tịnh có ý đồ,có thủ đoạn., nhưng cô ấy đã quá coi thường đám người ngày ngày ăn ngon mặc đẹp kia, cô thật cho rằng cũng giống như Cao Mỹ không có não?

Thật không biết nói cô ta thông minh hay ngu ngốc nữa.

Vương Nhã Tịnh ngại ngùng đứng một bên, khẽ nghiến răng, thấp giọng nói: “Tô Lê, chị đừng coi thường người khác, hiện tại tôi đang mang trong mình giọt máu của Giang gia, chị đừng có khoa trương trước mặt tôi.”

Tô Lê ngước nhìn cô ta một cái, khẽ cười nói: “khoa trương là cô hay tôi, chẳng lẽ cô không nhận ra sao? Đừng có ý lại vào đứa trẻ trong bụng mà tỏ vẻ ngang tàng bá đạo trước mặt tôi, bản thân cô cũng nói rồi, ở trong Giang gia này chỉ có tôi với cô là không có người chống lưng, nhưng mà cô tốt nhất đừng quên rằng, thiếu phu nhân nhà Giang gia là tôi?”

“Tô Lê cô …” Vương Nhã Tịnh tức tối.

Tô Lê tay cầm quyển sách khuôn mặt vô tội chớp chớp mắt, nói: “Sao thế mà đã tức giận rồi vậy, cẩn thận đứa bé trong bụng,cô hiện tại chẳng phải còn phải dựa vào đứa bé đó để đứng vững được ở Giang gia hay sao.”

Tô Lê nói xong, đứng dậy, phủi phủi chiếc khăn len trên người, rồi quàng lại lên, bước về phía trước hai bước, tới gần Vương Nhã Tịnh, hơi ngước người lên, nhẹ nhàng nói: “Vương Nhã Tịnh, cô nghe cho tôi, hãy sống hẳn hoi với Trần Miễn, bên anh ấy, chăm sóc anh ấy, cô phải biết điều một chút,, sau này ít nhất còn có chỗ nương thân ở Giang gia, tôi quá là hiểu Trần Miễn, tôi cũng tin Trần Miễn sau này nhất định sẽ là một người quân tử một người chồng tốt, nhưng mà, nếu như cô cố ý không tự lượng sức mình làm những việc ngu ngốc ảnh hưởng đến Trần Miễn, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô, hiểu không?”

Vương Nhã Tịnh tức giận nhìn Tô Lê, nghiến răng nói: “Tô Lê! Cô lo cho bản thân mình đi, còn nữa, Trần ca là chồng tôi, anh ấy là chồng của tôi.”

Tô Lê khẽ cười, nói: “Cô không cần nhìn thấy tôi lần nào là nhắc nhở tôi lần đó, khi tôi quen với Trần Miễn, quỷ thần mới biết cô đang ở đâu. Cô suốt ngày so đo với tôi, chi bằng suy nghĩ xem làm thế nào để đứng vững được ở Giang gia. Không thuận mắt chính là những người có hậu thuẫn kìa, không phải tôi, hiểu chứ?”

Nói xong, cô khẽ cười, đi thẳng về phía trước.

Nhưng mà mới đi được hai bước, liền nhìn thấy Trần Miễn từ bên ngoài đi tới, nhưng mà anh lại đứng ở chỗ không xa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.