Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 166



Tô Lê nhìn nhìn anh, khẽ cười, nhưng hiển nhiên mong muốn của Lục Tử Thần đối với Tô Lê dường như không có tác dụng.

Lục Tử Thần nhìn cô với dáng vẻ như không có chuyện gì, cười nói: " Cô không tò mò tôi muốn nói gì sao?"

Tô Lê khẽ cười, nhẹ nhàng nói: " Không tò mò, tôi đối với loại trà đạo này không hiểu gì cả, Lục thiếu có nói với tôi cái gì đại khái thì tôi cũng không hiểu, vậy đã không hiểu thì không cần thiết phải hỏi cho tới cùng làm gì."

Lục Tử Thần nghe xong cười nhẹ một cái, “Thế thì bỏ đi, không nói nữa, tôi sẽ cảm thấy như là cô đang cầm chiếc ly sau đó suy nghĩ câu chuyện, hơi dọa người một chút.”

Tô Lê nghe xong cười, nói: “Vậy sao, gần đây đóng phim đều là những vai phụ kiểu như vậy, vì thế đại khái coi như vừa rồi là tôi nhập vai đi.”

Lục Tử Thần khẽ cười một tiếng, gật gật đầu, nói: “Hóa ra là như vậy.”

Lục Tử Thần thở dài, để lộ ra chút gì đó bất lực, nhẹ nhàng nói: " Gặp phải một vụ án rất khó khăn, giờ không bận rồi sắp hai tháng rồi, hôm nay tới đây chính là muốn nghỉ ngơi một chút.

" Thế à,... Vậy Lục thiếu đúng là vất vả rồi." Cô cười cười.

Lục Tử Thần dựa bên đó nhìn nhìn cô, cười nói: " Còn cô, vẫn khỏe chứ?"

Tô Lê nhìn anh, khẽ chau mày, cười nói: " Rất tốt."

Cô cảm thấy giữa cô và Lục Tử Thần, gật đầu xã giao, vì thế ngồi xuống mà tùy tiện tán gẫu, quả thực cũng rất là thoải mái.

Lục Tử Thần là một người rất khó đoán, tâm tư sâu lắng khó hiểu, vì thế loại người này không thể giao tiếp sâu, anh ta sẽ rất là nguy hiểm.

Điện thoại của Lục Tử Thần kêu, anh nghe điện thoại nói chuyện một lúc, sau đó bèn tắt điện thoại.

Tô Lê cười cười nói: "Nếu như Lục thiếu có việc gì thì cứ đi trước đi. Tôi còn phải chờ trợ lý của tôi lái xe qua đón tôi."

Lục Tử Thần cười nói: "Không phải, là mẹ tôi gọi tới, vẫn là vì chuyện em trai tôi khiến mọi người lo lắng, mấy ngày trước nghe người nhà tôi có nói, tên tiểu tử này chạy đi đua xe, kết quả là bị đánh, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng mà vẫn là khiến cho người lớn trong nhà bị dọa không nhẹ, nhưng mà tên tiểu tử này an phận ở nhà được vài ngày kết quả là lại không thấy đâu, mẹ tôi bảo tôi tìm nó, nó lại đi đâu rồi không biết."

Tô Lê khẽ cười nói: " Anh ta đúng là khiến cho mọi người lo lắng mà."

Lục Tử Thần "ừ" một tiếng cười rồi nói: "đúng thế."

Vừa nói, Tô Lê cũng tò mò hỏi tới mối quan hệ giữa Giang Thần Hy và Lục Cảnh Niên sao lại tốt đến vậy.

Lục Tử Thần cười nói: “Thần Hy lúc nhỏ từng cứu anh ấy, lúc đó là chuyện khoảng lúc bảy tám tuổi. Vì vậy, sau đó đứa trẻ đó trở thành đuôi của suốt ngfay bám theo Giang Thần Hy, sau đó nữa Giang thiếu được đưa sang Mỹ đi học, đứa bé đó cũng đi My, sau đó bèn theo Giang Thần Hy làm việc, bố mẹ tôi cảm thấy Giang thiếu là người rất bình tĩnh, tốt hơn rất nhiều so với những người bạn bên ngoài của anh ấy, vì thế mà họ cũng yên tâm. Với lại, về khía cạnh kinh doanh buôn bán thì Cảnh Niên quả thực làm cũng được.”

Tô Lê gật gật đầu, cười nói: “Hóa ra là như vậy.”

Hai người lại nói chuyện một lúc nữa, một bình trà uống gần hết thì Hoa Hoa cũng đến.

Sau đó liền chuẩn bị rời đi.

Hoa Hoa theo phía sau Tô Lê, nói một cách oán than: “Làm sao mà họ có thể như vậy được chứ, yêu cầu chị tới, như là không tới thì không thể được, người tới rồi, cũng không biết đường đưa người ta về hay sao? Quá là coi thường người khác rồi.”

Lục Tử Thần nhìn nhìn Tô Lê, nhưng mà cũng không hỏi gì cả.

Thực ra anh biết Tô Lê tới là do ai gọi cô ấy tới, bởi vì khi mà Tô Lê đi vào thì anh cũng nhìn thấy A Trung dẫn theo Tô Lê đi về hướng một phòng riêng.

Lục Tử Thần mở cửa cho bọn họ, giống như dáng vẻ một đàn ông đích thực tiễn Tô Lê lên xe vậy.

Xe đi được một lúc thì Hoa Hoa cười hi hi nói: “Tô Lê tỷ, đây là người đang theo đuổi chị sao? Nhìn quen quá, dường như đã từng gặp ở đâu thì phải.”

Tô Lê nhìn cô, cười nói: “Câu này em có dám nói trước mặt Giang thiếu không?”

Hoa Hoa rút lại, nói: “Đương nhiên là em không dám rồi, Tổng tài hung dữ như vậy, em không dám nói bừa đâu, ngộ nhỡ em bị anh ấy đá thẳng ra một cái thì làm thế nào?”

Tô Lê lườm cô ấy một cái, cười bất lực lắc lắc đầu.

Sao mà có thể sống như cô ấy như không có chuyện gì được đây?

Buổi tối Tô Lê lấy một bình rượu ra, không ngủ được định uống một chút, kết quả là không cẩn thận uống nhiều rồi, ngủ quên luôn trên ghế sô pha.

Khi tỉnh dậy thì là bị Hoa Hoa gọi dậy.

Buổi sáng khi thức dậy cô nhìn thấy Tô Lê đang ngủ trên ghế sô pha, bị giật mình một cái, trên tay vẫn còn cầm một chiếc cốc đã uống hết sạch rượu.

“Tô Lê tỷ, chị không sao chứ? Sao lại ngủ quên ở phòng khách thế này? Lại còn uống nhiều rượu như vậy nữa, Tổng tài mà biết anh ấy sẽ tức giận lắm.”

Tô Lê ấn ấn thái dương, nhìn một lượt bốn xung quanh sau đó chau mày nói: “ Không biết sao lại uống nhiều rồi.”

Hoa Hoa cầm chai rượu đã hết lên, ngạc nhiên một lúc rồi nói: “Tô Lê tỷ, tửu lượng của chị quá là giỏi, một bình như thế này mà uống hết được,” Tô Lê cười đứng dậy, loạng choạng một chút, vẫn còn như đang say rượu nói: “Đi quầy bar quẩy ba năm, chị đảm bảo tửu lượng của em sẽ tăng lên. Sẽ không tới mức mới uống hai cốc rượu sâm banh đã say tới mức không biết mình nói cái gì nữa.”

Hoa Hoa liên tục từ chối, “Không được không được, em uống say thì xấu không chấp nhận được.”

Tô Lê cười, đưa tay khẽ gõ nhẹ lên đầu cô, nói: “Tha cho em, chị không ưa nổi cái dáng vẻ điên vì rượu của em.”

Mặt của Hoa Hoa đỏ ửng lên.

Tô Lê nói: “Được rồi, chị về phòng ngủ, không có chuyện gì thì đừng đánh thức chị nhá.”

Nói xong cô liền đi về phòng.

Tô Lê không có thói quen liên lạc với Giang Thần Hy khi anh đi công tác, trước đây không có bây giờ tự nhiên cũng không thể nào sửa được.

Giang Thần Hy đi công tác ba ngày thì quay về, khi trở về sắc mặt không được tốt lắm.

Tô Lê đang ngồi ghi âm một cái thông báo, thời gian nghỉ ngơi, cô nghe được điện thoại của vú Trương, nói Giang thiếu bị sốt cao phải đưa đi bệnh viện. Đầu dây điện thoại bên kia vú Trương lo lắng dường như muốn phát khóc tới nơi rồi.

Tô Lê nghe tin xong nhưng cũng không tỏ vẻ lo lắng lắm, nhưng mà trong lòng cũng rất là lo lắng.

Ghi âm xong một cuộc phỏng vấn, Tô Lê tìm tới Thiệu Phương, nói thì thầm với cô vài câu rồi rời đi.

Còn vì vết thương bị viêm dẫn tới bị sốt, Tô Lê có chút không vui, sao lại tới mức như vậy chứ.

Trong lòng luôn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái.

Có một vài người, bị thương có một chút, phụ huynh trong gia đình liền lo lắng không yên, nhưng mà Giang Thần Hy lại căn bản không có một ai quan tâm tới sự sống chết của anh.

Bị thương tới nghiêm trọng như vậy, lại còn phải đi công tác.

Tuy là miệng thì luôn luôn nói anh là đáng đời, nhưng mà mấy ngày nay trong lòng lúc nào cũng nhớ tới anh.

Cửa phòng bệnh hơi hé mở, Tô Lê vẫn là từ từ bước từng bước một sợ đánh thức Giang Thần Hy.

Nhưng mà khi cô nhẹ nhẹ đẩy cánh cửa phòng bệnh thì lại nhìn thấy Kiều Vy đang ở cạnh nhẹ hôn lên môi của Giang Thần Hy.

Tô Lê đứng ở cửa, Kiều Vy cũng phát hiện ra Tô Lê đang đứng ở cửa, sắc mặt hơi giật mình một chút.

Tô Lê cười, khẽ chau mày, người Tô Lê nhẹ nhẹ tựa vào bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ như đang xem kịch hay, nhẹ nhàng hỏi: “Kiều tiểu thư, xin hỏi cô đây là đang làm gì chồng tôi vậy?”

Kiều Vy nhìn sắc mặt cô càng ngại ngùng hơn, nhìn Giang Thần Hy đang ngủ say, rồi lại nhìn Tô Lê, nhất thời không biết phải nói gì, liền chuẩn bị nhanh chóng rời đi, nhưng khi tới cửa, bị Tô Lê ngăn lại.

“Cô, cô muốn làm gì vậy?” Kiều Vy cảm thấy hơi chột dạ.

Tô Lê khẽ cười nói: “Không có gì, Kiều tiểu thư không phải căng thẳng như vậy, tôi còn chưa nói gì mà?”

“Thế cô chặn tôi lại làm gì thế? Tôi còn có việc phải làm.” Kiều Vy nói.

Tô Lê vẫn giữ nét mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn nói rõ ràng với Kiều tiểu thư, người đang ngủ trên giường kia là chồng của tôi, không phải là người cô đơn không có chủ, tùy tiện ai muốn hôn là có thể hôn được, Kiều Vy tiểu thư là đại tiểu thư nhà Kiều gia, chắc cũng hiểu chen vào hôn nhân nhà người khác là một hành vi rất là vô liêm sỉ, nói khó nghe thì, chính là cướp chồng, tôi nghĩ Kiều tiểu thư là một người cao quý như vậy, chắc có lẽ không làm những việc mất mặt như vậy chứ, đúng không?”

Kiều Vy nhìn cô, khẽ nghiến răng, có chút không thoải mái và phẫn nộ nói: “Tô Lê, nói là có ai đó mặt dày thì tôi nghĩ trừ cô ra thì làm gì còn ai khác nữa chứ?”

Tô Lê khẽ chau mày, khẽ cười, nói: “Chuyện này… Kiều Vy tiểu thư, cô nói câu này không cảm thấy nực cười hay sao, cô và Giang thiếu đã từng bên nhau hay chưa? Dường như trừ cái hôn ước thật thật giả giả trước đây ra, Giang thiếu có lẽ ngay cả tới cái tay của Kiều tiểu thư cũng chưa chạm vào? Kiều tiểu thư không phải cảm thấy vậy đã được rồi chứ?”

“Tô Lê cô…” Kiều Vy nghiến răng, nghẹn ứ cổ họng không nói được gì.

Tô Lê nhìn cô, trong mắt hiện lên chút gì đó lạnh nhạt, cười nói: “Kiều Vy tiểu thư, sau này tôi phiền cô tự trọng một chút, hơn nữa, cô đây là lén lén lút lút hôn trộm Giang thiếu, Giang thiếu không hề biết được, có bản lĩnh thì chờ lúc anh ấy thức rồi, hiểu chứ?”

Kiều Vy nhìn nhìn cô, tức giận rời đi.

Cô tiện tay bỏ chiếc túi của mình trên một bên ghế sô pha, nhìn chai truyền đang nhỏ từng giọt từng giọt một, chỉnh tốc độ chai truyền chảy chậm hơn một chút nữa, nhẹ nhàng nói: “Giang thiếu, giả vờ ngủ là không tốt đâu.”

Nằm trên giường Giang Thần Hy vốn dĩ đang nhắm mắt ngủ khẽ cười một cái, nhẹ nhàng nói: “ Ừ, sao mà em biết anh giả vờ ngủ?”

Tô Lê quay đầu nhìn anh, nhìn sắc mặt có chút nhợt nhạt của anh, còn đôi môi đỏ hồng nữa, cô khẽ chau mày, sau đó đưa tay lấy một tờ giấy, dùng sức lau sạch vết son môi đi, khẽ cười, nói: “Em nên hỏi anh Giang thiếu dậy từ lúc nào mới đúng chứ?”

“Ồ, tại sao chứ?” Giang Thần Hy khẽ cười.

Tô Lê kéo chiếc ghế lại ngồi bên giường, nói: “Ồ, … xem ra lúc đó là Giang thiếu ngủ say rồi, chưa tỉnh, đáng tiếc quá, Kiều Vy tiểu thư hôn anh mà anh lại không hề biết gì, nhưng mà xem ra em nên đến muộn một chút nữa, nói không chừng Giang thiếu lúc đó sẽ tỉnh dậy ấy chứ?”

Giang Thần Hy khẽ cười, nói: “Thế thì đáng tiếc thật.”

Tô Lê nhìn anh, khẽ cười, nhưng không nói gì cả nữa.

Giang Thần Hy nhìn cô, phá cười, nói: “Anh nghe thấy tiếng hai người nói chuyện với nhau mới thức dậy, người không biết không có tội, đúng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.