Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 17



Công ty Kinh Kỷ về sau cũng sắp xếp cho cô cơ hội diễn một vài vai diễn nhỏ.

Tô Lê cầm kịch bản vào tờ mỏng manh, ngồi trong góc tổ kịch, cố gắng học thuộc kịch bản, thực ra dù chỉ là một vai diễn rất nhỏ, nhưng cô cũng đều như vậy, trước giờ luôn nghiêm túc.

Chờ cả đêm, cuối cùng cũng tới vai diễn của cô.

Hết đêm mới trở về nhà, ngủ một mạch tới gần tối mới tỉnh dậy, nhìn qua điện thoại, có mười mấy tin nhắn và năm sáu cuộc điện thoại gọi nhỡ.

Cô nhìn, là Trần Miễn tìm cô.

Cô tựa người vào giường, cũng không có ý định thức dậy, cô gọi điện thoại cho Trần Miễn, “ có việc gì thế, tiện thể hỏi luôn buổi tối có thời gian cùng nhau ăn cơm không.

“ Anh ta trở về rồi.” Trần Miễn ở đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc một lúc sau đó nói.

“ Anh ta, là ai vậy?” Tô Lê nghe nói xong vẫn mơ hồ như không hiểu gì cả.

“ Diệp Minh.” Trần Miễn nhẹ nhàng nói.

Tô Lê nghe xong trầm mặc một lúc sau rồi nói “ ồ” một tiếng,” “ anh ta à.”

Trần Miễn “ ừ” một tiếng, nói: “ hôm nay khi đưa bạn ra sân bay, ngẫu nhiên nhìn thấy, họ về cùng với nhau.”

Tô Lê lơ đãng một lúc, đại khái là cũng biết được “ bọn họ” là ý gì, trầm ngâm một lúc sau rồi cười nói: “ về thì về thôi, liên quan gì đến tôi, haiz, buổi tối anh không có thời gian ăn tối với tôi à, tôi không muốn ở nhà ăn cơm một mình.”

Trần Miễn nói: “ vừa hay, tối nay đi chơi một trận, cô có tới không?”

“ Thôi, tôi không đi đâu.” Tô Lê nghe xong lền ngồi dậy, “ chúng ta đi tới chỗ cũ ăn cơm đi.” Nói xong, liền tắt luôn điện thoại.

Diệp Minh, đã bao lâu rồi không nghe đến tên của con người này rồi, đột nhiên cảm thấy rất lạ lẫm.

Ăn cơm tối cùng với Trần Miễn xong, anh ta nói muốn đi clup, đúng rồi, anh ta lại đổi bạn gái rồi.

Cô không muốn làm kì đà cản mũi vì thế nên cô không đi.

Vốn dĩ cô dự định quay về, nhưng nhận được tin nhắn của Giang Thần Hy, dạo gần đây, tần suất anh ta tìm cô đi ăn tiệc tương đối cao.

Thực ra cũng không có gì khó hiểu, cuối năm rồi, tiệc tùng cũng nhiều hơn.

Nhưng mà lần này cô từ chối, nói rằng cô đã ăn no rồi, nhưng mà Giang Thần Hy cũng không ép buộc cô, nói cô rằng buổi tối sẽ tới khách sạn tìm cô vì có chuyện muốn hỏi cô.

Nhưng mà cô cũng không hỏi là có chuyện gì, liền đồng ý luôn.

Một mình mang một chút đồ ăn tới gần chỗ khách sạn của Giang Thần Hy để cho lũ mèo hoang ăn. “Nhiều mèo hoang như thế, em có thể cứu sống được mấy con chứ?”

Tô Lê ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, hơi thở mê hoặc của anh ta, rất mê hoặc lòng người, anh ta dường như là một loại rượu lâu năm, sẽ khiến cho cô luôn không biết phương hướng như thế nào.

Cô nghiêng nghiêng đầu, không nhìn anh ta, cười nói: “ có thể sống được hay không là dựa vào bản thân chúng nó, tôi cũng không dự định là thánh mẫu cứu giúp lũ chó hoang mèo dại này, chỉ là biết anh vẫn chưa về, tôi lại không vào trong được, thì so với việc đứng trước cổng nhà anh chờ anh, chi bằng qua bên này làm chút việc thiện, tích chút công đức cho bản thân, sau này cũng không đến nỗi rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Giang thiếu sao lại đến nơi này? Những nơi như thế này, không thích hợp với anh đâu.”

Giang Thần Hy cười trầm tư, anh giơ tay véo hàm dưới của cô, nghiêng người cắn nhẹ vào môi cô, cười nói: “ ý của em là … là người yêu của tôi, là đang tạo nghiệp hay sao?”

Tô Lê nhìn anh, cười nói: “ dựa vào một vài góc độ nào đó mà nói, thì đúng là như vậy thật.”

Giang Thần Hy cười, nhìn một con mèo hoang nhỏ đang kêu meo meo ngước nhìn trước mặt anh, anh ta cười nhạt một tiếng, quay người và bước thẳng lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.