Giang Thần Hy giải quyết xong đống công việc trong tay, vốn dĩ định về phòng nói chuyện với Tô Lê.
Bình thường ngoài lúc bọn họ giao lưu với nhau trên giường ra thì hình như cũng không có được nhiều cơ hội đặc biệt khác.
Có điều lúc anh đẩy cửa bước vào, Tô Lê đã ngủ say rồi, cô cuộn tròn người lại trong chăn.
GIang Thần Hy đứng bên cạnh giường nhìn người đang nằm trong chăn, khóe miệng hiện lên một ý cười nhàn nhạt.
Anh cúi người hôn lên mắt cô.
Sau đó liền nằm xuống chỗ trống không quá lớn ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng kéo một chút chăn về phía mình.
Tô Lê mơ hồ mở mắt ra nhìn anh, hơi chau mày lại nói: “Bên đó rộng như vậy mà không ngủ.”
Giang Thần Hy kéo cô vào trong lòng, hơi cúi đầu hôn lên khóe miệng của Tô Lê, trầm giọng cười nói: “Em nằm dịch qua đó một chút, anh ngủ ở đây là có thể ôm em rồi.”
Tô Lê mơ hồ ừ một tiếng, rồi nằm dịch sang bên kia một chút, Giang Thần Hy lại dịch gần cô một chút, buổi tối hôm đó, cứ trôi qua một cách bình yên như vậy.
Ngày hôm sau, Tô Lê tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cảm giác như toàn bộ sức lực của cơ thể đều bị rút sạch.
Giang Thần Hy bước ra từ nhà vệ sinh, thấy dáng vẻ của cô, sắc mặt thì nhợt nhạt liền chau mày đi qua đó, ngồi bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, sao sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy?”
Tô Lê cười nói: “Không sao, là mất máu quá nhiều thôi…….” Cô yếu ớt nói, choáng váng bước vào nhà vệ sinh.
Xuống nhà ăn sáng, dì Trương đã chuẩn bị xong hết rồi, vả lại dì ấy còn đặc biệt nấu cháo giúp bổ máu cho cô.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy ngồi ở bên cạnh, anh nho nhã ngồi cắt miếng bánh sandwich, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô cúi đầu húp một ít cháo, cũng bắt đầu ăn uống.
Bình thường A Hào vẫn luôn đến đây đúng vào giờ này, gần đây anh cũng tiện thể dắt theo một bác sĩ tới đây thay thuốc cho Giang Thần Hy mỗi ngày. Tô Lê yên tĩnh ngồi xem ở bên cạnh.
Vết thương của Giang Thần Hy là do thủy tinh mà ra, dù vết thương chưa lan tới sâu bên trong, nhưng vẫn khó tránh xảy ra vấn đề gì đó.
Thay thuốc xong, A Hào lại nghiêm túc báo cáo lại toàn bộ công việc với Giang Thần Hy.
Công việc của Tô Lê thực ra không giống như những đại minh tinh kia.
Dì Trương nấu một chút canh, rồi bê cho bọn họ mỗi người một bát.
Dì Trương vẫn coi A Hào như là con ruột của mình, còn A Hào mặc dù trên danh nghĩa là cấp dưới, nhưng trước giờ Giang Thần Hy chưa từng coi anh như người ngoài, khi không làm việc, bọn họ cũng thường xuyên ăn cơm với nhau.
Quan hệ đó cũng kém với Lục Cảnh Niên là bao.
Vừa uống canh, Giang Thần Hy vừa nói chuyện với A Hào về tình hình của công ty gần đây.
Hai mẹ con Trần Như Nguyệt dường như cũng không có chút động tĩnh gì, lão gia cũng đi ra ngoài theo lời mời của một người bạn cũ rồi.
Mưa thuận gió hòa, quả thực là thích hợp với việc nghỉ dưỡng đi du lịch.
A Hào uống xong canh liền rời đi.
Tô Lê một tay ôm lấy đầu, dựa vào một bên nhìn Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, trầm giọng hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Tô Lê cười khỉnh một tiếng nói: “Giang thiếu, đây chẳng qua chuyển công việc từ công ty về nhà? Cố gắng như vậy làm gì chứ? Những ánh mắt thâm độc của Giang gia đó, em nhìn cũng không có bị kích thích.”
Giang Thần Hy cười nói: “Bọn họ cảm kích vì vài đồng tiền.” Anh lạnh nhạt nói, sau đó đưa tay ra kéo cô vào trong lòng, rồi xoa lấy đôi tay của mình, anh nhẹ nhàng xoa bụng giúp Tô Lê, trầm giọng nói: “Tôi là sự lựa chọn duy nhất của lão gia lúc đầu,nếu như lúc đó sức khỏe của ông ta tốt một chút, thì tuyệt đối sẽ không cho tôi tiếp quản công ty. Thậm chí…..” Anh hơi chau mày lại, ánh mặt lộ ra vài tia thù hận.
Tô Lê nhìn anh, cười khỉnh một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tuy rằng em không biết năm đó Giang gia gặp phải chuyện nghiêm trọng tới cỡ nào, nhưng em nghĩ, nếu như em là ông ấy, cho dù lúc đó em còn có sự lựa chọn nào khác em cũng vẫn sẽ chọn anh. Người có năng lực như anh chỉ có một, còn nữa…em sẽ bảo vệ anh thật tốt. Nếu như anh có chuyện gì, sẽ gây ra bao nhiêu tổn thất cho Giang gia chứ?”
Giang Thần Hy híp mắt lại nhìn cô, còn cô vờ như không có chuyện gì dựa vào trong lòng anh nói: “Hiện giờ tập đoàn Giang Thị cũng đã vững chắc rồi, còn ông già đó từ lâu đã xem anh là cái đinh trong mắt, còn cộng thêm chuyện Trần Miễn trở về nên ông ấy bắt đầu này ra ý định khác, em nói như vậy có đúng không?”
Dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy cười trầm giọng nói: “Xem ra ngày hôm đó lão gia nói riêng với em không ít chuyện.”
Tô Lê lắc đầu cười nói: “Lão gia cũng không nói với em bao nhiêu chuyện, nhưng em phát hiện, Giang thiếu, anh có phải kiếp này mắc nợ Giang gia không vậy, kiếp này anh bị Giang gia ghét bỏ, nhưng vẫn phải nỗ lực vì tập đoàn Giang thị.”
Giang Thần Hy nghe xong không nhịn được bật cười thành tiếng nói: “Liều mạng vì bọn họ?” dứt lời, Giang Thần Hy vuốt nhẹ tai cô cười nói: “Tập đoàn Giang thị là do một tay tôi gây dựng nên, là tôi đang liều mạng vì chính mình.” Dứt lời, anh hôn lên gáy Tô Lê, dụi vào đó, trầm giọng nói: “Chồng thì phải kiếm tiền nuôi vợ và con cái, đây chính là trách nhiệm của tôi.”
Tô Lê nghe xong, bật cười nói: “Giang thiếu, những lời tâm tình này của anh, như là nói ra một cách có tập luyện trước vậy, chẳng do dự chút nào.”
Giang Thần Hy nhếch nhếch môi, ánh mắt sâu không nhìn thấy đáy nói: “Lời tâm tình?” Anh trầm giọng nói.
Tô Lê cười nói: “Nhưng đều là lời thật lòng, em nghĩ rằng không một người phụ nữ nào có thể cướng lại được sự mê hoặc này.”
“Vậy……em thì sao?” Giang Thần Hy đưa tay ra nắm lấy cằm cô, mang theo chút cám dỗ nói.
Ánh mắt Tô Lê sáng lấp lánh, híp mắt lại cười nói: “Anh cũng không phải là không biết, em không nuốt nổi mấy món rồi.”
Giang Thần Hy nghe xong liền mỉm cười ôm cô vào lòng, dùi đầu vào gáy cô……
Dì Trương phải đi mua thức ăn, nhìn thấy hai người họ cũng thấy ngán ngẩm, liền tự mình tránh đi một lát.
Nhưng Giang Thần Hy lại nói để bọn họ đi.
Thực ra anh cũng muốn đưa Tô Lê ra ngoài.
Tô Lê ra ngoài dạo phố, nhưng trước giờ chưa từng đi mua sắm thả phanh, trừ phi trước đây Trần Miễn nói muốn nấu đồ ăn cho cô ăn, thì cô mới theo anh ra ngoài.
Tô Lê khoác lấy tay anh, rồi xách theo một chiếc túi hỏi anh: “Anh mua gì vậy?”
“Em muốn ăn gì?” Giang Thần Hy nghiêng đầu hỏi cô.
“Em không biết nấu cơm, trước đây khi ở một mình, hoặc là anh mời em đi ăn sushi thượng hạng, hoặc là em tới tìm Trần Miễn, anh ấy nấu cho em ăn, không thì…..em tự mình đi ra ngoài ăn hoặc đi ngủ. Cho nên là……anh quyết định đi.”
Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: “Những ngày tháng đó em sống thật tùy tiện.”
Tô Lê cầm lấy một cây hành rồi lật đi lật lại lạnh nhạt nói: “Không đói bụng là được, so với một ngày một chiếc bánh bao một cốc nước lọc là tốt lắm rồi. Em thấy cái này không nên gọi là tùy tiện……” Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Cái này nên gọi là biết tự thỏa mãn với bản thân.”
Giang Thần Hy lấy một cây nấm hương xem thử sau đó lấy một cây cải chíp rồi ừ một tiếng.
Nhưng trong mắt anh, việc cô trải qua một cuộc sống không theo chút trật tự nào như vậy khiến anh rất đau lòng.
Anh không nhẫn tim tiếp tục để cô tiếp tục sống một cuộc sống như vậy.
Hai người họ mua đầy ắp một xe đồ ăn.
Đến khu vực bán hoa quả, Tô Lê ăn thử mấy quả việt quất.
“Ngon sao?” Giang Thần Hy nhìn thấy Tô Lê ăn việt quất, dù sao cũng đã là một cô gái hai mấy tuổi đầu rồi, những gì cô trải qua nhiều hơn rất nhiều so với những người bằng tuổi cô, suy nghĩ của cô cũng thông suốt hơn người khác.
Tô Lê gật đầu, sau đó đút cho Giang Thần Hy vài quả, cười hỏi: “Thế nào, rất ngọt và ngon đúng không?”
Giang Thần Hy cũng không thích ăn những thứ này lắm, nhưng vẫn ừ một tiếng.
Tô Lê xoay người phủi đi mấy giọt nước trên tay, sau đó lấy năm sáu hộp.
Lúc đi mua sắm xong trở về nhà thì cũng khá muộn rồi, có thể bắt đầu nấu cơm được rồi, hôm nay Giang Thần Hy nấu cơm, trên đường, anh nửa đùa nửa thật hỏi cô: “Tôi với Trần Miễn ai nấu cơm ngon hơn?”
Tô Lê mở một hộp việt quất ra vừa ăn vừa nói: “Em đã ăn cơm của Trần Miễn nấu nhiều năm như vậy, anh mới nấu có mấy bữa chứ? Không so được.”
Giang Thần Hy cười khỉnh một tiếng, cũng không nói thêm gì……
Sau bữa tối, GIang Thần Hy nói muốn đưa Tô Lê tới biệt thự ở ngoại ô nghỉ ngơi vài ngày, hỏi xem cô có đồng ý hay không.
Tô Lê hỏi: “Ngoại ô?”
Giang Thần Hy ừ một tiếng, “Không xa, chỉ ở bên trên ngọn núi phía Đông. Tôi cũng rất lâu không đi nghỉ rồi, nhân lúc này bị bệnh nghỉ ngơi mà đến đó ở vài ngày.”
Tô Lê nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Được thôi, có thể, tốt hơn so với việc anh mang cả cái công ty về nhà.”
Mặc dù miệng cô luôn ghét bỏ anh, nhưng thực ra cô vô cùng lo lắng cho anh.
Tô Lê nói chuyện với Hoa Hoa nhiều nhất, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô ấy, trong lòng cô cũng thoải mái hơn.
Cho nên những lúc ở trước mặt nha đầu đó cô luôn tháo bỏ phòng bị mà nói hết những chuyện riêng tư với Hoa Hoa.
Mỗi lần nhắc đến Giang Thần Hy, Hoa Hoa từ đầu tới cuối luôn cho rằng anh rất quan tâm đến cô.
Cũng không biết có phải là do nha đầu đó nghĩ đơn giản quá không, đối với cô tốt thì chính là quan tâm mà quan tâm thì chính là yêu. Vẫn là cô suy nghĩ quá phức tạp rồi.
Tô Lê cũng phải thừa nhận, thực ra khái niệm của cô đối với tình yêu sớm đã trở nên mơ hồ rồi.
Trước khi xảy ra những việc này, cô cũng ngây thơ như Hoa Hoa vậy, đối với cô tốt thì chính là yêu.
Nhưng sau đó thì cô không nghĩ như vậy nữa, tới lúc Giang Thần Hy nói muốn ở cùng cô tới cuối cuộc đời thì cô lại rung động.
Tuy rằng cô nói không nuốt nổi mấy thứ đó nhưng cô dù sao cũng là con gái, con gái thường rất thích những lời nói như vậy.
Cô rất thích Giang Thần Hy kề sát bên tai cô, nhẹ nhàng cắn lấy tai cô.
Sáng ngày hôm sau, Giang Thần Hy lái xe đưa Tô Lê tới biệt thự.
Biệt thự đó ở sườn núi, mùa này đứng từ trên đây nhìn xuống thì cảnh sắc quả thực rất đẹp.
Vì đêm hôm trước Giang Thần Hy đã gọi điện thoại tới dặn dò nên quản gia đã cho người tới quét dọn.
Nhưng tới buổi trưa, thì bên ngoài có mấy chiếc xe dừng lại trước cửa…….
Chương 169: Sói tới rồi.
Giang Thần Hy đứng ở trước giá băng vệ sinh nhìn, hình như đang tìm thứ gì đó.
Loại chuyện đi mua băng vệ sinh này, thường thì đàn ông không biết làm, cho nên khi có một người đàn ông đứng trước giá băng vệ sinh thì sẽ rất thu hút sự chú ý của người khác, huống hồ đây còn lại là một người đàn ông khiến cho người khác không thể lờ đi.
Anh dường như không tìm được nhãn hiệu mà anh cần tìm, thế là liền hỏi người bán hàng ở bên cạnh xem có nhãn hàng mà anh đang tìm không, người bán hàng là một người phụ nữ trung niên, thấy GIang Thần Hy hỏi bà, bà liền nói: “Nhãn hàng nay bên chúng tôi không có, nhưng có cái này cũng khá tốt.”
Giang Thần Hy ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Được, cảm ơn.”
Sau đó Giang Thần Hy ugn dung lấy vài gói rồi xoay người bước tới một quầy hàng khác mua một gió đường đỏ, trước khi ra khỏi nhà anh đã nhìn qua chiếc giá ở trong nhà, xác định là không có túi đồ mà anh đã mua, vừa nãy anh đã nhìn thấy dáng vẻ ôm bụng đau đớn của Tô Lê.
Anh không biết trước đây Tô Lê có phải là người có triệu chứng đau bụng khi đến kinh kì hay không, nhưng từ sau khi sảy thai, điều này đã gây tổn hại rất lớn đến cơ thể người phụ nữ.
Lúc thanh toán anh tiện thể mua thêm một bao thuốc.
Lúc ra khỏi cửa anh lấy một điếu thuốc rồi hít một hơi, sau đó mới xách túi đồ bước lên xe.
Anh ung dung lái xe, anh đặt túi băng vệ sinh ở trên ghế lái phụ, quả thực đã mua hơi nhiều, có điều anh thấy trong nhà vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, như vậy sẽ không đến nỗi như ngày hôm nay.
Về đến nhà, anh bỏ túi băng vệ sinh vào trong nhà vệ sinh.
Tô Lê nhìn thấy một túi to như vậy không nhịn được bật cười nói: “Giang thiếu, anh mua nhiều như vậy là để gói bánh bao ăn sao?”
Giang Thần Hy đứng trước mặt cô, đưa tay ra xoa xoa đầu cô, lạnh nhạt nói: “Tôi đi nấu chút canh đường đỏ cho em.”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, hơi lặng người đi.
Anh không nói gì, bèn lập tức đi nấu canh.
Anh thái một ít gừng, một ít táo tàu rồi bật lửa nhỏ đun âm ỉ.
Đúng lúc này, điện thoại cuar anh reo lên, anh rút điện thoại từ trong túi quần ra xem, là Giang Tiểu Ngữ.
Trước đây Giang Tiểu Ngữ vẫn muốn tự tử, rồi một ngày cuối cùng cũng chọc tức tới Giang Thần Hy, sau khi nói với cô vài câu nói gay gắt xong, cô ta dường như cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, cô ta đeo chiếc chân giả, bắt đầu đi lại từ đầu.
Hiện tại cô ta đã hoàn toàn thích ứng với cái chân giả rồi, cô ta chuyển từ viện điều dưỡng về nhà của Lục Tử Thần.
Mặc dù trước giờ Lục gia rất hài lòng với cô con dâu này, nhưng lúc đó đã vì lợi ích chung của hai nhà Giang – Lục mà miễn cưỡng chấp nhận Giang Tiểu Ngữ, cũng may cô cũng hiểu chuyện nên vẫn duy trì được quan hệ tốt đẹp cho đến nay.
Lục Tử Thần trước giờ đối xử không tệ với cô, thực ra hôn nhân vì lợi ích cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Vả lại ban đầu Giang Thần Hy có phản đối, nhưng Giang Tiểu Ngữ lại rất thích Lục Tử Thần.
“Thần Hy, làm sao bây giờ, trong nhà mất điện rồi, em không nhìn thấy gì cả.” Giang Tiểu Ngữ hoảng hốt nói trong điện thoại.
Giang Thần Hy chau mày lại nói: “Người hầu trong nhà đâu? Có lẽ là do bị nhảy điện rồi.”
Giang Tiểu Ngữ nói: “Em thấy bọn họ suốt ngày chăm sóc em, em thấy em cũng chẳng làm sao cả, nên cho bọn họ trở về nghỉ ngơi một ngày, nhưng không ngờ lại mất điện, Thần Hy, anh mau tới đây được không? Em sợ.”
Hoàn toàn không cần nghĩ cũng biết Lục Tử Thần trước đây rất ít khi về nhà, Giang Thần Hy lo hai người hầu không đủ nên đã đặc biệt tìm thêm hai người nữa, bốn người thay phiên nhau chăm sóc cho cô.
Giang Thần Hy lạnh nhạt nói: “Được, anh biết rồi.”
“Vậy, vậy em đợi anh tới.” Giang Tiểu Ngữ lo sợ nói.
“Anh đang nấu gì vậy?” Tô Lê bước xuống lầu liền ngửi thấy một mùi gừng nồng nặc, nên chau mày lại qua đó xem thử.
GIang Thần Hy thấy Tô Lê bước tới, lạnh nhạt nói: “Được rồi, tắt máy trước đã, chân em không tiện, đừng chạy lung tung.” Dứt lời anh liền ngắt máy rồi nhìn Tô Lê nói: “Canh gừng cho thêm một ít táo tàu để bổ máu.”
Tô Lê nghe xong không nhin được bật cười nói: “Giang thiếu, thật không nhìn ra, anh biết thật nhiều thứ, vừa biết tết tóc cho em, vừa biết phân loại băng vệ sinh ban ngày và ban đêm, thậm chí ngay cả canh gừng này cũng biết nấu. Ngay cả Trần Miễn cũng chỉ biết pha cho em một cốc nước đường đỏ. Lẽ nào lúc rảnh rỗi Giang thiếu sẽ đi nghiên cứu mấy thứ này sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô, cũng không nói thêm gì, lạnh nhạt nói: “Quan tâm vợ của mình, đây đều là những việc nên làm. Được rồi, chắc cũng được rồi, uống rồi cơ thể sẽ thoải mái hơn một chút.”
Tô Lê bưng bát lên uống vài ngụm, mùi gừng đúng là khiến cho cơ thể trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Giang Thần Hy ngắm nhìn Tô Lê chậm rãi uống từng ngụm.
Uống xong cả mặt Tô Lê đều đỏ bừng lên, Tô Lê lười biếng đứng dựa người vào bên đó, Giang Thần Hy ôm lấy cô từ phía sau, giữ lấy eo của cô, dùng tay xoa nhẹ bụng của cô.
Từ sau khi sảy thai, triệu chứng đau bụng kinh của cô ngày một nghiêm trọng, trước đây cô đều nằm trong chăn một mình chịu đựng.
Trước giờ chưa từng được thoải mái như vậy ngủ thiếp đi……
Ti vi trong phòng khách đang mở, Giang Thần Hy theo thói quen mở kênh kinh tế, Tô Lê nghe không hiểu nên ngồi nghịch điện thoại.
Hai người không nói chuyện với nhau quá nhiều, Giang Thần Hy cũng đang bận rộn với đống công việc bộn bề trong tay.
Điện thoại ở bên cạnh vang lên một lần nữa.
Giang Thần Hy đưa tay ra nói với Tô Lê: “Đưa máy điện thoại cho tôi,”
Tô Lê đưa tay ra với lấy chiếc điện thoại, quả nhiên là Giang Tiểu Ngữ.
“Thần Hy, anh đang ở đâu? Tại sao anh vẫn chưa tới, ở đây đen sì sì, em rất sợ.”
Tô Lê gối đầu lên chân của Giang Thần Hy, có thể nghe được rõ ràng âm thanh khóc khóc mếu mếu ở trong điện thoại.
“Sao vậy, Jenny vẫn chưa mang theo người qua bên đó sao?” Giang Thần Hy lạnh nhạt nói.
“Jenny?” Giang Tiểu Ngữ nghe xong lặng người đi.”
Có lẽ Tô Lê cũng biết, Jenny chính là thư kí được trả lương cao nhất trong phòng thư kí của anh.
“Thần Hy, sao anh không tới? Em rất muốn anh qua đây với em……anh rất bận sao?” Giang Tiểu Ngữ hỏi.
Vừa dứt lời, thì chú chó mà Tô Lê nuôi liền mừng rỡ chơi đồ chơi của nó, vui vẻ kêu lên hai tiếng, rồi đem đồ chơi qua đó, rồi nhìn Giang Thần Hy sủa lên hai tiếng.
“Con trai, đừng làm phiền bố làm việc.” Tô Lê đưa tay ra vuốt ve đầu chú chó.
Đầu dây bên kia bỗng òa lên khóc, còn chú chó lại nhảy lên sô pha, nhìn Giang Thần Hy đang nghe điện thoại lại tiếp tục kêu lên hai tiếng, dường như đang trách cứ anh không để ý tới nó.
Giang Thần Hy lạnh nhạt nói với Giang Tiểu Ngữ: “Được rồi, Jenny làm việc rất nghiêm chỉnh, cô ấy sẽ tìm người tới giúp em giải quyết ổn thỏa. Còn nữa, sau này đừng có tùy tiện cho người làm nghỉ việc, nếu như em cảm thấy bọn họ chăm sóc em không được tốt, vậy thì anh sẽ tìm thêm vài người khác được không?”
“Thần Hy, em chỉ muốn gặp anh, tại sao anh không quan tâm tới em? Thần Hy, em ngoài chị gái ra thì chỉ có mình anh, Tử Thần căn bản không trở về nhà gặp em, em biết anh ấy không dám mở lời nói hủy bỏ hôn ước với em, Thần Hy……” Giang Tiểu Ngữ nức nở.
Giang Thần Hy đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của chú chó, chau mày nói: “Đừng nghĩ lung tung nữa, có thời gian anh sẽ tới thăm em. Được rồi, anh đã cho người đi gọi người hầu trở về rồi, không cần lo lắng nữa, nghỉ ngơi sớm một chút, chăm sóc tốt cho bản thân.”
Dứt lời, anh bèn cúp điện thoại.
Chú chó nhỏ thấy anh cúp điện thoại liền đặt hai chân trước lên chân của anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Tô Lê ngồi bên cạnh trêu đùa anh: “Giang thiếu, con trai đang trách anh không để ý tới nó đấy.”
Giang Thần Hy đành phải vuốt ve đầu nó, rồi lấy một ít đồ ăn cho nó ăn nói: “Bình thường cũng đâu thấy nó đối xử thân thiết với anh như vậy, là cố ý sao?”
Đúng là chủ nào chó nấy.
Chú chó này giống y như cô chủ của nó, xấu xa y như nhau.
Tô Lê nhìn anh hỏi: “Tiểu Ngữ làm sao vậy? Cứ khóc khóc mếu mếu mãi, anh chắc chắn không cần đi xem thử chứ?”
Giang Thần Hy lạnh nhạt nói: “Không sao, cô ấy chỉ là muốn tìm một cái cớ để gọi anh qua đó, đây đã không còn là chuyện lần một lần hai rồi. Cơ thể của cô ấy đã không có gì đáng ngại nữa rồi, vả lại tôi cũng không thể lúc nào cũng có thể tới bên cô ấy.”
Rất nhanh, vị thư kí Jenny của anh đã gọi điện tới: "Tổng tài, bên phía tiểu thư không có vấn đề gì cả, đường điện cũng đã được kiểm tra cẩn thận theo yêu cầu của anh rồi, không có vấn đề gì cả. Còn có..."
Jenny hơi do dự một lát rồi nói: "Lúc chúng tôi đến, điện bên phía tiểu thư đã được bật sáng rồi."
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Giang Thần Hy ừ một tiếng nói: "Được, tôi biết rồi, cô vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi sớm đi."
"Vâng thưa tổng tài."
Sau đó Giang Thần Hy liền cúp máy. Tô Lê rót một ly nước mang tới, vừa uống vừa lạnh nhạt nói: "Câu chuyện sói tới rồi mà thầy giáo kể, chẳng lẽ cô ta không biết sao?"
Giang Thần Hy nhìn cô lạnh nhạt nói: "Nếu cô ấy mà thông minh được như em thì tốt rồi." Tô Lê híp mắt lại cười nói: "Bởi vậy mới nói Giang thiếu không hiểu phụ nữ, anh cảm thấy Giang tiểu thư không thông minh, nhưng em lạ cảm thấy cô ấy vô cùng thông minh.”
“Ồ?” Giang Thần Hy hơi chau mày lại nhìn cô, ánh một lộ ra chút ý cười nói: “Tại sao vậy?”
Tô Lê híp mặt lại cười nói: “Chuyện sói tới rồi cô ấy nói hết lần này tới lần khác, nhưng cô ấy vẫn nói y như cũ, kẽ nào cô ấy không biết anh sớm đã nhận ra cô ấy nói dối rồi sao? Hết lần này tới lần khác, cô ấy biết anh không quan tâm tới cô ấy nhưng sẽ không bỏ mặc cô nên cô ấy mới nhỏ nhen như vậy.”
Giang Thần Hy nhìn cô, cuối cùng cười khỉnh một tiếng, đưa tay ra vuốt ve mặt cô lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không đối xử nhỏ nhen với cô ấy như vậy đâu.”
Thực ra vấn đề giữa hai người bọn họ nằm ở Giang Tiểu Ngữ, mà không, là nằm ở Lạc Nhan, đã từng xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn.
Mặc dù đã vơi đi rất nhiều tình cảm, nhưng có rất nhiều trách nhiệm vẫn không thể mất đi. Bởi vì Lạc Nhan, cho nên tình cảm của Giang Thần Hy đối với Giang Tiểu Ngữ rất phức tạp.
Cho dù không phải vì Lạc Nhan, Giang Tiểu Ngữ cũng được coi như là em gái của anh.
Nể tình Lạc Nhan, anh càng không thể không chăm sóc cô.
Tô Lê cũng không phải là người nhỏ nhen, cô cũng không thể đi so đo với một người đã chết.
Nhưng không biết tại sao, dường như luôn có một sợi dây vô hình gắn kết hai người bọn họ, ba …không, bốn người, thậm chí là nhiều hơn……
Tô Lê nghĩ tới đây, mỉm cười than nhẹ một tiếng, có lúc, cô thực sự là đã suy nghĩ quá nhiều và quá phức tạp rồi?
Giang Thần Hy giải quyết xong đống công việc trong tay, vốn dĩ định về phòng nói chuyện với Tô Lê.
Bình thường ngoài lúc bọn họ giao lưu với nhau trên giường ra thì hình như cũng không có được nhiều cơ hội đặc biệt khác.
Có điều lúc anh đẩy cửa bước vào, Tô Lê đã ngủ say rồi, cô cuộn tròn người lại trong chăn.
GIang Thần Hy đứng bên cạnh giường nhìn người đang nằm trong chăn, khóe miệng hiện lên một ý cười nhàn nhạt.
Anh cúi người hôn lên mắt cô.
Sau đó liền nằm xuống chỗ trống không quá lớn ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng kéo một chút chăn về phía mình.
Tô Lê mơ hồ mở mắt ra nhìn anh, hơi chau mày lại nói: “Bên đó rộng như vậy mà không ngủ.”
Giang Thần Hy kéo cô vào trong lòng, hơi cúi đầu hôn lên khóe miệng của Tô Lê, trầm giọng cười nói: “Em nằm dịch qua đó một chút, anh ngủ ở đây là có thể ôm em rồi.”
Tô Lê mơ hồ ừ một tiếng, rồi nằm dịch sang bên kia một chút, Giang Thần Hy lại dịch gần cô một chút, buổi tối hôm đó, cứ trôi qua một cách bình yên như vậy.
Ngày hôm sau, Tô Lê tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cảm giác như toàn bộ sức lực của cơ thể đều bị rút sạch.
Giang Thần Hy bước ra từ nhà vệ sinh, thấy dáng vẻ của cô, sắc mặt thì nhợt nhạt liền chau mày đi qua đó, ngồi bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, sao sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy?”
Tô Lê cười nói: “Không sao, là mất máu quá nhiều thôi…….” Cô yếu ớt nói, choáng váng bước vào nhà vệ sinh.
Xuống nhà ăn sáng, dì Trương đã chuẩn bị xong hết rồi, vả lại dì ấy còn đặc biệt nấu cháo giúp bổ máu cho cô.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy ngồi ở bên cạnh, anh nho nhã ngồi cắt miếng bánh sandwich, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô cúi đầu húp một ít cháo, cũng bắt đầu ăn uống.
Bình thường A Hào vẫn luôn đến đây đúng vào giờ này, gần đây anh cũng tiện thể dắt theo một bác sĩ tới đây thay thuốc cho Giang Thần Hy mỗi ngày. Tô Lê yên tĩnh ngồi xem ở bên cạnh.
Vết thương của Giang Thần Hy là do thủy tinh mà ra, dù vết thương chưa lan tới sâu bên trong, nhưng vẫn khó tránh xảy ra vấn đề gì đó.
Thay thuốc xong, A Hào lại nghiêm túc báo cáo lại toàn bộ công việc với Giang Thần Hy.
Công việc của Tô Lê thực ra không giống như những đại minh tinh kia.
Dì Trương nấu một chút canh, rồi bê cho bọn họ mỗi người một bát.
Dì Trương vẫn coi A Hào như là con ruột của mình, còn A Hào mặc dù trên danh nghĩa là cấp dưới, nhưng trước giờ Giang Thần Hy chưa từng coi anh như người ngoài, khi không làm việc, bọn họ cũng thường xuyên ăn cơm với nhau.
Quan hệ đó cũng kém với Lục Cảnh Niên là bao.
Vừa uống canh, Giang Thần Hy vừa nói chuyện với A Hào về tình hình của công ty gần đây.
Hai mẹ con Trần Như Nguyệt dường như cũng không có chút động tĩnh gì, lão gia cũng đi ra ngoài theo lời mời của một người bạn cũ rồi.
Mưa thuận gió hòa, quả thực là thích hợp với việc nghỉ dưỡng đi du lịch.
A Hào uống xong canh liền rời đi.
Tô Lê một tay ôm lấy đầu, dựa vào một bên nhìn Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, trầm giọng hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Tô Lê cười khỉnh một tiếng nói: “Giang thiếu, đây chẳng qua chuyển công việc từ công ty về nhà? Cố gắng như vậy làm gì chứ? Những ánh mắt thâm độc của Giang gia đó, em nhìn cũng không có bị kích thích.”
Giang Thần Hy cười nói: “Bọn họ cảm kích vì vài đồng tiền.” Anh lạnh nhạt nói, sau đó đưa tay ra kéo cô vào trong lòng, rồi xoa lấy đôi tay của mình, anh nhẹ nhàng xoa bụng giúp Tô Lê, trầm giọng nói: “Tôi là sự lựa chọn duy nhất của lão gia lúc đầu,nếu như lúc đó sức khỏe của ông ta tốt một chút, thì tuyệt đối sẽ không cho tôi tiếp quản công ty. Thậm chí…..” Anh hơi chau mày lại, ánh mặt lộ ra vài tia thù hận.
Tô Lê nhìn anh, cười khỉnh một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tuy rằng em không biết năm đó Giang gia gặp phải chuyện nghiêm trọng tới cỡ nào, nhưng em nghĩ, nếu như em là ông ấy, cho dù lúc đó em còn có sự lựa chọn nào khác em cũng vẫn sẽ chọn anh. Người có năng lực như anh chỉ có một, còn nữa…em sẽ bảo vệ anh thật tốt. Nếu như anh có chuyện gì, sẽ gây ra bao nhiêu tổn thất cho Giang gia chứ?”
Giang Thần Hy híp mắt lại nhìn cô, còn cô vờ như không có chuyện gì dựa vào trong lòng anh nói: “Hiện giờ tập đoàn Giang Thị cũng đã vững chắc rồi, còn ông già đó từ lâu đã xem anh là cái đinh trong mắt, còn cộng thêm chuyện Trần Miễn trở về nên ông ấy bắt đầu này ra ý định khác, em nói như vậy có đúng không?”
Dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy cười trầm giọng nói: “Xem ra ngày hôm đó lão gia nói riêng với em không ít chuyện.”
Tô Lê lắc đầu cười nói: “Lão gia cũng không nói với em bao nhiêu chuyện, nhưng em phát hiện, Giang thiếu, anh có phải kiếp này mắc nợ Giang gia không vậy, kiếp này anh bị Giang gia ghét bỏ, nhưng vẫn phải nỗ lực vì tập đoàn Giang thị.”
Giang Thần Hy nghe xong không nhịn được bật cười thành tiếng nói: “Liều mạng vì bọn họ?” dứt lời, Giang Thần Hy vuốt nhẹ tai cô cười nói: “Tập đoàn Giang thị là do một tay tôi gây dựng nên, là tôi đang liều mạng vì chính mình.” Dứt lời, anh hôn lên gáy Tô Lê, dụi vào đó, trầm giọng nói: “Chồng thì phải kiếm tiền nuôi vợ và con cái, đây chính là trách nhiệm của tôi.”
Tô Lê nghe xong, bật cười nói: “Giang thiếu, những lời tâm tình này của anh, như là nói ra một cách có tập luyện trước vậy, chẳng do dự chút nào.”
Giang Thần Hy nhếch nhếch môi, ánh mắt sâu không nhìn thấy đáy nói: “Lời tâm tình?” Anh trầm giọng nói.
Tô Lê cười nói: “Nhưng đều là lời thật lòng, em nghĩ rằng không một người phụ nữ nào có thể cướng lại được sự mê hoặc này.”
“Vậy……em thì sao?” Giang Thần Hy đưa tay ra nắm lấy cằm cô, mang theo chút cám dỗ nói.
Ánh mắt Tô Lê sáng lấp lánh, híp mắt lại cười nói: “Anh cũng không phải là không biết, em không nuốt nổi mấy món rồi.”
Giang Thần Hy nghe xong liền mỉm cười ôm cô vào lòng, dùi đầu vào gáy cô……
Dì Trương phải đi mua thức ăn, nhìn thấy hai người họ cũng thấy ngán ngẩm, liền tự mình tránh đi một lát.
Nhưng Giang Thần Hy lại nói để bọn họ đi.
Thực ra anh cũng muốn đưa Tô Lê ra ngoài.
Tô Lê ra ngoài dạo phố, nhưng trước giờ chưa từng đi mua sắm thả phanh, trừ phi trước đây Trần Miễn nói muốn nấu đồ ăn cho cô ăn, thì cô mới theo anh ra ngoài.
Tô Lê khoác lấy tay anh, rồi xách theo một chiếc túi hỏi anh: “Anh mua gì vậy?”
“Em muốn ăn gì?” Giang Thần Hy nghiêng đầu hỏi cô.
“Em không biết nấu cơm, trước đây khi ở một mình, hoặc là anh mời em đi ăn sushi thượng hạng, hoặc là em tới tìm Trần Miễn, anh ấy nấu cho em ăn, không thì…..em tự mình đi ra ngoài ăn hoặc đi ngủ. Cho nên là……anh quyết định đi.”
Giang Thần Hy nhìn cô cười nói: “Những ngày tháng đó em sống thật tùy tiện.”
Tô Lê cầm lấy một cây hành rồi lật đi lật lại lạnh nhạt nói: “Không đói bụng là được, so với một ngày một chiếc bánh bao một cốc nước lọc là tốt lắm rồi. Em thấy cái này không nên gọi là tùy tiện……” Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Cái này nên gọi là biết tự thỏa mãn với bản thân.”
Giang Thần Hy lấy một cây nấm hương xem thử sau đó lấy một cây cải chíp rồi ừ một tiếng.
Nhưng trong mắt anh, việc cô trải qua một cuộc sống không theo chút trật tự nào như vậy khiến anh rất đau lòng.
Anh không nhẫn tim tiếp tục để cô tiếp tục sống một cuộc sống như vậy.
Hai người họ mua đầy ắp một xe đồ ăn.
Đến khu vực bán hoa quả, Tô Lê ăn thử mấy quả việt quất.
“Ngon sao?” Giang Thần Hy nhìn thấy Tô Lê ăn việt quất, dù sao cũng đã là một cô gái hai mấy tuổi đầu rồi, những gì cô trải qua nhiều hơn rất nhiều so với những người bằng tuổi cô, suy nghĩ của cô cũng thông suốt hơn người khác.
Tô Lê gật đầu, sau đó đút cho Giang Thần Hy vài quả, cười hỏi: “Thế nào, rất ngọt và ngon đúng không?”
Giang Thần Hy cũng không thích ăn những thứ này lắm, nhưng vẫn ừ một tiếng.
Tô Lê xoay người phủi đi mấy giọt nước trên tay, sau đó lấy năm sáu hộp.
Lúc đi mua sắm xong trở về nhà thì cũng khá muộn rồi, có thể bắt đầu nấu cơm được rồi, hôm nay Giang Thần Hy nấu cơm, trên đường, anh nửa đùa nửa thật hỏi cô: “Tôi với Trần Miễn ai nấu cơm ngon hơn?”
Tô Lê mở một hộp việt quất ra vừa ăn vừa nói: “Em đã ăn cơm của Trần Miễn nấu nhiều năm như vậy, anh mới nấu có mấy bữa chứ? Không so được.”
Giang Thần Hy cười khỉnh một tiếng, cũng không nói thêm gì……
Sau bữa tối, GIang Thần Hy nói muốn đưa Tô Lê tới biệt thự ở ngoại ô nghỉ ngơi vài ngày, hỏi xem cô có đồng ý hay không.
Tô Lê hỏi: “Ngoại ô?”
Giang Thần Hy ừ một tiếng, “Không xa, chỉ ở bên trên ngọn núi phía Đông. Tôi cũng rất lâu không đi nghỉ rồi, nhân lúc này bị bệnh nghỉ ngơi mà đến đó ở vài ngày.”
Tô Lê nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Được thôi, có thể, tốt hơn so với việc anh mang cả cái công ty về nhà.”
Mặc dù miệng cô luôn ghét bỏ anh, nhưng thực ra cô vô cùng lo lắng cho anh.
Tô Lê nói chuyện với Hoa Hoa nhiều nhất, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô ấy, trong lòng cô cũng thoải mái hơn.
Cho nên những lúc ở trước mặt nha đầu đó cô luôn tháo bỏ phòng bị mà nói hết những chuyện riêng tư với Hoa Hoa.
Mỗi lần nhắc đến Giang Thần Hy, Hoa Hoa từ đầu tới cuối luôn cho rằng anh rất quan tâm đến cô.
Cũng không biết có phải là do nha đầu đó nghĩ đơn giản quá không, đối với cô tốt thì chính là quan tâm mà quan tâm thì chính là yêu. Vẫn là cô suy nghĩ quá phức tạp rồi.
Tô Lê cũng phải thừa nhận, thực ra khái niệm của cô đối với tình yêu sớm đã trở nên mơ hồ rồi.
Trước khi xảy ra những việc này, cô cũng ngây thơ như Hoa Hoa vậy, đối với cô tốt thì chính là yêu.
Nhưng sau đó thì cô không nghĩ như vậy nữa, tới lúc Giang Thần Hy nói muốn ở cùng cô tới cuối cuộc đời thì cô lại rung động.
Tuy rằng cô nói không nuốt nổi mấy thứ đó nhưng cô dù sao cũng là con gái, con gái thường rất thích những lời nói như vậy.
Cô rất thích Giang Thần Hy kề sát bên tai cô, nhẹ nhàng cắn lấy tai cô.
Sáng ngày hôm sau, Giang Thần Hy lái xe đưa Tô Lê tới biệt thự.
Biệt thự đó ở sườn núi, mùa này đứng từ trên đây nhìn xuống thì cảnh sắc quả thực rất đẹp.
Vì đêm hôm trước Giang Thần Hy đã gọi điện thoại tới dặn dò nên quản gia đã cho người tới quét dọn.
Nhưng tới buổi trưa, thì bên ngoài có mấy chiếc xe dừng lại trước cửa…….