Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 176



Tô Lê kết thúc xong công việc, bèn tới tìm Giang Thần Hy bởi vì cô đang ở đại sảnh của tập đoàn Giang Thị.

Có điều vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy cô thư kí nhỏ kia vội vàng chạy từ hành lang vào trong văn phòng, dáng vẻ vô cùng hốt hoảng.

Tô Lê nghiêng đầu nhìn, sau đó bèn đi thẳng tới phòng làm việc của Giang Thần Hy.

Đứng ở bên ngoài liền nhìn thấy Giang Thần Hy đang viết gì đó rất chăm chú.

Cô gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào, cười nói: “Giang thiếu bận rộn như vậy có thời gian ăn bữa cơm không đây?”

Giang Thần Hy vốn tưởng là thư kí, nhưng không ngờ lại là Tô Lê.

Sau đó Giang Thần Hy liền bỏ bút xuống, hơi híp mắt lại.

Tô Lê hôm nay cột tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo thun họa tiết đơn giản cũng một chiếc quần bò nhưng điều đó không làm mất đi sức hấp dẫn của cô.

Giang Thần Hy tựa người vào ghế, một tay vuốt ve chiếc cằm cười nói: “Đương nhiên có thể, nhưng phải đợi anh giải quyết nốt đống công việc trong tay đã.”

“Ừ, được.” Tô Lê gật gật đầu.

Tô Lê bước đến bên cạnh anh, dựa vào người anh, tư thế rất thân mật, im lặng nhìn anh viết từng chữ lên trang giấy trắng.

Toàn bộ đều là tiếng Anh, rất đẹp mắt.

“Nhìn gì vậy?” Giang Thần Hy đưa tay ra ôm lấy eo cô.

Tô Lê cười nói: “Chữ của anh viết rất đẹp.”

Giang Thần Hy nhẹ nhàng đặt chiếc bút trong tay xuống, cười nói: “Thích thì mỗi ngày anh đều viết cho em xem.” Dứt lời anh liền đóng tập văn kiện lại, rồi khóa chiếc két lại.

Tô Lê cười nói: “Mỗi ngày đều viết cho em xem? Là thư tình sao?”

Giang Thần Hy nhẹ nhàng đặt tay lên vai của cô, ôm lấy cô bước ra khỏi văn phòng cười nói: “Thư tình thì không biết viết, không biết viết gì cả.”

Thư tình thứ cổ lỗ sĩ này, ngay cả độ tuổi của Tô Lê dường như cũng không tiếp xúc nhiều lắm.

Tôn Hàm nói rất đúng, giữa anh và Tô Lê vẫn còn có khoảng cách về độ tuổi.

Lúc ăn cơm trưa, Giang Thần Hy nói: “Tối ngày kia chũng ta cùng nhau dùng bữa tối.”

Tô Lê chớp chớp mắt cười hỏi: “Hẹn hò sao?”

Giang Thần Hy ừ một tiếng nói: “Anh đã bao trọn rồi.”

Tô Lê cười nói: “Không nhìn ra nha, Giang thiếu còn nghĩ tới những thứ này sao?” Nói rồi, cô chớp chớp mắt, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Giang Thần Hy cũng không giấu diếm cô mà nói: “Tôn Hàm tới tìm anh, nói với anh rằng Lục Cảnh Niên từng dẫn cô ấy tới đó, cô ấy nói cũng không tệ.”

Tô Lê nghe xong cười nói: “Chẳng trách em còn đang nghĩ Giang thiếu sao lại biết được những chuyện mới mẻ như vậy.”

Giang Thần Hy khá nhạy bén các công việc làm ăn, nhưng đối với loại chuyện này thì anh lại mù tịt.

Giang Thần Hy nghe xong không nhịn được bật cười: “Anh…rất cứng nhắc sao?”

Tô Lê ngậm lấy chiếc thìa nói: “Có một chút.”

Giang Thần Hy nhìn cô nói: “Sau này nhất định sẽ thay đổi.”

Tô Lê cười khỉnh một tiếng nói: “Giang thiếu có phải chiều chuộng em quá rồi không? Anh như vậy sẽ chiều hư em đó.”

Giang Thần Hy đem miếng bò bít tết đã cắt xong xuôi của mình cho cô rồi hơi nhếch mép lên nói: “Cô hồ li của anh đã hư lắm rồi, chiều hư thêm chút nữa cũng chẳng sao, anh chiều được.”

Tô Lê nhìn anh, hơi chau mày lại rồi mỉm cười ừ một tiếng.

Nói thật thì những lời ngọt ngào trong miệng của Giang Thần Hy quả thực khiến cho người khác cảm thất rất thật lòng.

Hai người họ ăn xong bữa trưa, Giang Thần Hy nhìn Tô Lê nói: “Xin lỗi, hôm nay anh chỉ có thời gian ăn một bữa trưa, buổi chiều còn phải họp, ngày mai anh đưa em qua đó xem nhà.”

Tô Lê dụi vào người anh tựa như một chú mèo nhỏ nói: “Được.”

Giang Thần Hy vuốt nhẹ tóc cô, rồi lại gần hôn lên trán cô, sau đó liền rời đi.

Buổi chiều chẳng có việc gì, Tô Lê cũng không muốn về nhà sớm như vậy.

Hiện giờ ngoài việc dạo phố thì hình như cũng chẳng còn có việc gì khác để làm.

Cô gọi Hoa Hoa tới đi dạo phố cùng cô. Hoa Hoa đương nhiên là vui mừng đồng ý.

Bước tới cửa hiệu đồ nam, cô liền dừng bước, sau khi nghĩ một lúc liền bước vào trong.

Hoa Hoa giúp cô xách mấy chiếc túi, cô cười nói: “Chị Tô Lê, chị muốn mua quần áo cho tổng tài sao?”

Tô Lê liếc nhìn cô một cái, hơi chau mày lại, ánh mắt lộ ra vài tia xảo quyệt cười nói: “Đúng vậy, chị muốn mua cho Giang thiếu vài chiếc quần trong.”

“Cái cái gì cơ?” Quần, quần, quần….trong?” Hoa Hoa lúng túng nói.

Tô Lê bước về phía trước hai bước, phát hiện Hoa Hoa không đi theo, liền quay đầu lại nhìn Hoa Hoa cười nói: “Sao vậy, sao mặt lại đỏ như vậy?”

Nhìn thấy Hoa Hoa đỏ bừng hết mặt lên, cô cười ngặt nghẽo.

Tiểu nha đầu này cũng thật đáng yêu, cô không nhẫn tâm trêu Hoa Hoa nữa.

Cô vuốt ve mặt Hoa Hoa, cười nói: “Mua quần trong thôi chứ đâu phải bảo em nhìn đàn ông mặc quần trong chứ, em như vậy, sau này phải làm sao đây.”

Dứt lời cô mỉm cười bước vào trong.

Hoa Hoa than một tiếng, cuối cùng cũng đành phải theo cô bước vào trong.

Ban đầu quả thực có chút ngại ngùng, nhưng sau đó dần dần cũng đã bớt xấu hổ hơn, cô ngồi bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Chị Tô Lê, có mấy cái quần trong thôi mà sao chị chọn lâu như vậy chứ, không phải cũng chỉ mặc bên trong thôi sao.”

Tô Lê với lên giá đồ, nhìn màu sắc rồi cười nói: “Đây là cái cởi cho chị xem, đương nhiên phải chọn mấy mẫu chị thích rồi.”

Hoa Hoa suýt chút nữa thì phì nước từ trong miệng ra.

Tô Lê chọn xong mấy chiếc quần chữ nhật liền nói với nhân viên: “Gói hết đống này lại.”

Hoa Hoa nhìn Tô Lê nói: “Chị Tô Lê, chị có biết em nhìn thấy gì trên khuôn mặt chị không?”

“Nhìn thấy cái gì?” Tô Lê cầm một ly trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó bảo nhân viên mang tất cả mẫu khuy cài áo mới nhất tới đây, cô ngồi xuống từ từ chọn.

Hoa Hoa cười hì hì nói: “Hoa đào, khắp mặt đều là hoa đào……” Dứt lời, cô hít sâu một chút rồi nói tiếp: “Hương vị của tình yêu……thật ngọt ngào.”

Tô Lê nghe xong liền ngây người đi, sau đó cười nói: “Có sao?”

“Đương nhiên có rồi, chị Tô Lê, chị không cảm thấy chị yêu rồi sao?” Hoa Hoa mở miệng nói.

“Yêu?” Tô Lê nghe xong ngây người đi nói: “Chị có thay đổi gì sao?”

Hoa Hoa nghĩ một lúc rồi cười nói: “Không nói rõ được, chỉ là em cảm thấy gần đây chị thay đổi rất nhiều, đặc biệt là trước mặt tổng tài.”

Tô Lê hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vỗ đầu cô nói: “Được rồi, bớt ăn đi, ăn nữa sẽ béo đó.” Hoa Hoa lè lưỡi nói: “Chị Tô Lê cũng ngại nữa……”

Phụ nữ ở trước mặt người mình thích sẽ rất ngoan và nghe lời, cũng trở nên rất dịu dàng.

Lẽ nào cô thực sự yêu rồi sao?

Tô Lê trừng mắt với cô, không quan tâm tới cô nữa.

Hai người họ bước từ cửa hàng ra gặp phải Phương Nghiên và Vương Nhã Tịnh.

Ánh mắt của Tô Lê bỗng chốc tối sầm lại.

Tục ngữ nói đúng, oan gia ngõ hẹp, có những người luôn chung sống hòa thuận với mình thì cả đời chẳng gặp được mấy lần.

Nhưng cũng có những người, đặc biệt là có thù có oán với nhau, đi tới đâu cũng gặp nhau.

Vương Nhã Tịnh hiện giờ đã không còn là một trợ lí thấp bé nữa rồi, danh tiếng của cô ta cũng đã sắp sánh ngang với cô rồi.

Cả người tràn ngập khí chất.

Có điều cũng kì lạ, hai tháng trước còn đồn ầm lên là sắp kết hôn, nhưng gần đây lại chẳng có chút động tĩnh nào.

Không có được đứa con trong bụng, lão già đó chắn là sẽ không chấp nhận loại người không quyền không thế đó làm cháu dâu của nhà họ đâu, cái giới giải trí này, so với tưởng tượng phải thực tế hơn rất nhiều, tàn khốc hơn rất nhiều.

Chỉ là không biết Vương Nhã Tịnh có hiểu được đạo lí này không.

Có điều cô ta dù sao cũng không ngốc, cho nên trong lòng cô ta có lẽ cũng hiểu rõ được tình hình hiện giờ của mình.

Còn về Phương Nghiên, chuyện cô ta tháng sau tổ chức hôn lễ đã đồn thổi khắp mọi nơi rồi.

Diệp gia và Phương gia sẽ không để bọn họ rời xa nhau, vả lại tính cách của Diệp Minh cô đã hiểu rất rõ rồi, cho nên đừng mong rằng anh ấy sẽ đưa ra quyết định gì khiến người khác kinh ngạc.

May mà bọn họ cũng không cần phải chào hỏi lẫn nhau, mỗi người bước về một phía.

Hoa Hoa quay đầu lại nhìn bọn họ không dám tin, nhỏ tiếng hỏi: “Chị Tô Lê, đây là chuyện gì vậy? Trước đây Vương Nhã Tịnh chỉ cần nhìn thấy chị là sẽ gào mồm lên, hận không thể ăn tươi nuốt sống chị, sao hôm nay lạ vậy, tới một câu cũng chẳng buồn nói.”

“Phương Nghiên ở bên cạnh kéo cô ta.” Tô Lê lạnh nhạt nói.

Phương Nghiên năm đó có thể một tay che cả bầu trời, cho nên không thể xem thường cô ta.

Hoa Hoa cũng không quen thuộc với Phương Nghiên lắm nói: “Phương Nghiên…….có phải là thiên kim của Phương gia không?”

Tô Lê ừ một tiếng.

Hoa Hoa nghĩ một lúc rồi nói: “Nghe nói chồng chưa cưới của cô ta rất có tiếng trong giới chính trị. Phương gia này cũng là những bô lão trong giới chính trị, rất lợi hại.”

Những điều này cô cũng không phủ nhận.

Con người Hoa Hoa quả thực cũng rất có tiềm năng săn tin trong giới giải trí nói: “Em nghe nói Vương Nhã Tịnh và Trần Miễn chia tay rồi. Nhưng cũng có người nói chưa chia tay, nhưng bất luận thế nào, thì bọn họ hình như cũng không định kết hôn, chính là như vậy, gần đây bạn em nói, cái người Trần Miễn đó lại đổi bạn gái rồi, Vương Nhã Tịnh tới quán bar làm ầm lên, ném đi bao nhiêu đồ, kết quả không biết tại sao Trần Miễn lại xoay người rời đi, không thèm để ý đến cô ta, chị thấy có mất mặt không?”

Tô Lê than nhẹ một tiếng nói: “Trần Miễn ghét nhất loại phụ nữ vô cớ gây sự và ném đồ đạc đi, anh ấy nói rất ồn ào và vô vị.”

Hoa Hoa than nhẹ một tiếng nói: “Nhưng mà chị Tô Lê, tại sao chị không quan tâm tới quá khứ của tổng tài vậy, lẽ nào chị không tức giận sao? Cũng phải có gì đó chứ? Không thì chị cũng quá bình thường rồi.”

Tô Lê nghe xong nghĩ một lát rồi nói: “Trong lòng chị quả thực cảm thấy có chút không thoải mái, không phải chị từng nói với em sao,mấy câu nói ngày hôm đó của Giang Tiểu Ngữ chị cố phớt lờ đi, nhưng cũng có thể nhìn ra cô ta là cố ý, chị không biết cô ta có mục đích gì, nhưng nếu như vì việc này mà tức giận với Giang thiếu thì chị có gì khác với Phương Nghiên và Vương Nhã Tịnh đó chứ? Nghĩ thôi đã thấy mất giá rồi.”

Hoa Hoa than một tiếng nói: “Phụ nữ vô cớ gây chuyện mới chứng mình là có quan tâm. Chị như vậy chắc tổng tài thất vọng lắm?”

Nhưng cô ấy không biết rằng nếu vượt qua giới hạn của Giang Thần Hy thì Tô Lê sẽ khỏi cần tính toán gì hết mà xoay thẳng người rời đi.

Nghĩ tới Lạc Nhan, trong lòng cô như có viên đá đè nặng vậy, cô vẫn luôn cảm thấy cô ấy chưa từng rời khỏi đây……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.