Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 182



Nghe xong điện thoại, anh liền kí hai bản hợp đồng xong sau đó đưa cho người bên cạnh bảo ý cho đi ra ngoài.

Anh đi thẳng tới, nhìn Kha Ninh đang đứng một bên một cái, trực tiếp ngồi cạnh bên Tô Lê.

Tô Lê nhìn anh một lượt, khẽ vân vê tách trà, uống một ngụm.

Giang Thần Hy nhìn hướng Kha Ninh, đưa tay đón lấy tách trà mà Tô Lê đang định đặt lên bàn khẽ uống một ngụm, nhẹ nhàng nói: " Sau này không được lên trên này, ở công ty thì phải tuân thủ quy tắc của công ty, hiểu chứ?"

Kha Ninh nghe xong vội gật đầu, " Em biết rồi ạ, xin lỗi Tổng tài."

Giang Thần Hy "ừ" một tiếng, ánh nhìn của anh dừng lại ở viền cốc trà có một đường vết son màu đỏ nhạt sau đó nói: "Công ty có chế độ xúc tiến của công ty, mặc dù cô tốt nghiệp ở trường Yên Thành nổi tiếng, nhưng mà ở công ty này, năng lực học vấn cao hơn cô còn có rất nhiều, điều này cô biết chứ?"

" Vâng, chuyện này em biết ạ, Tổng tài, anh yên tâm, em sẽ cố gắng làm việc thật tốt. Cảm ơn sếp đã cho em cơ hội làm việc tại tập đoàn Giang thị." Kha Ninh nói chân thành.

Giang Thần Hy khẽ cười nói: "Chuyện này cô không phải cảm ơn tôi.Cô là qua Lục thiếu để vào công ty. Muốn cảm ơn thì cô đi cảm ơn anh ấy."

"Lục thiếu?" Kha Ninh mím mím môi, hiện ra vẻ không hiểu.

Giang Thần Hy khẽ nói: "Lục Cảnh Niên, chính là em chú tương lai của Giang Tiểu Ngữ."

Kha Ninh gật gật đầu, dường như đã hiểu chuyện vậy.

Giang Thần Hy nói: "Được rồi, cô không có chuyện gì, thì xuống dưới đi."

Kha Ninh vừa quay người, lại nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng nói: "Điện thoại này..."

Tô Lê nói:" Đưa tôi."

Kha Ninh vội vàng lễ phép đưa điện thoại cho Tô Lê, sau đó quay người đi ra ngoài.

Điện thoại sớm đã hết pin rồi, cô nhìn nhìn điện thoại của Giang Thần Hy, điện thoại của anh đều là bản chỉ định, rất đặc biệt.

"Cô bé vừa rồi là..." Tô Lê ngước nhìn hướng Giang Thần Hy, biết rõ nhưng vẫn hỏi, "điện thoại của Giang thiếu sao lại ở trong tay cô bé đó?"

Giang Thần Hy nhìn nhìn cô, đương nhiên không phải anh không nhận ra cô là biết chuyện rồi nhưng vẫn cố hỏi, nhưng mà anh vẫn trả lời cô: "Đó là người mà Lạc Nhan hiến võng mạc mắt. Còn về chiếc điện thoại đó, có thể là hôm đó ăn cơm rồi để quên lại, vì vậy mà mấy ngày nay, em có phải là không liên lạc được với anh, không vui hả?"

" Hàng ngày em đều bận việc quay phim ra thông báo, làm gì có thời gian mà không vui." Tô Lê nhìn anh nói.

Giang Thần Hy nghe xong cười, đưa tay kéo cô vào lòng, đè lên hôn vào cô, trầm ngâm nói: "Cũng đã mấy ngày rồi không gặp em, sao mà không thấy em nhiệt tình một chút vậy hả?"

Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh cười nói: "Giang thiếu, khi nãy anh còn nghiêm túc một chút, vừa xong mà đã muốn em nhiệt tình một chút, anh là muốn em nói anh quá là nghiêm túc hay là không nghiêm túc đây."

Giang Thần Hy lại nâng cằm cô lên, nhẹ hôn lên môi của cô, nói: "Anh chỉ cần em trước mặt người ngoài thì nghiêm túc là được rồi."

Tô Lê đẩy đẩy bờ ngực của anh ra, khẽ cười, nhẹ nhẹ quay đầu, nói: "Giang thiếu chắc sẽ không chỉ trước mặt em mới nghiêm túc với người khác đấy chứ?"

Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ cười một cái, khẽ cười, nói: " Đây là… tức giận rồi hay là ghen tuông rồi đây?"

Tô Lê nghe xong khẽ cười, nói:" Em không thích ghen tuông vớ vẩn kiểu đó."

Đương nhiên, hiển nhiên hai người họ nói ghen là hai kiểu ghen khác nhau.

Giang Thần Hy xoa xoa đầu cô, trầm ngâm cười, nói: "Đi ăn cơm đã rồi buổi chiều anh đưa em đi tới chỗ này."

Tô Lê gật gật đầu đáp một tiếng.

Đi ra khỏi thang máy công ty, Tô Lê lại nhìn thấy cái cô bé Kha Ninh đó, khi đi qua cô, Kha Ninh lễ phép khẽ cúi đầu chào hỏi.

Khi đi ra cổng lớn công ty, Tô Lê quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng cười nói: "Cô bé đó cũng khá là đơn thuần, nhưng mà Giang thiếu, anh có phải là quản quá nhiều rồi không? Đến công việc cũng sắp xếp cho cô ta, việc thiện này của Giang thiếu hình như làm có chút hơi chu đáo quá thì phải.”

Giang Thần Hy một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại châm một điếu thuốc, hít một hơi dài, anh khẽ cười: "Vẫn là ghen rồi." Anh âu yếm dùng cằm của mình chà chà vào cổ cô, nói: " Cái cô bé Kha Ninh đó là Tiểu Ngữ nhờ Lục Cảnh Niên sắp xếp vào công ty để làm việc, anh cũng là khi vừa mới về mới nghe anh ấy nhắc tới chuyện này, việc tăng giảm nhân viên cấp dưới ở công ty như thế này, không cần anh phê duyệt, các bộ phận đều có trưởng phòng phụ trách, vì thế chuyện này, chẳng có liên quan gì tới anh cả."

Tô Lê ngước lên nhìn anh, khẽ cười, nói: "Vậy thì xem ra cô Giang đại tiểu thư này đối với cô ta cũng không tệ nhỉ, rất là quan tâm tới chuyện của cô ta."

Giang Thần Hy lại nhẹ nhàng hít một hơi thuốc, nói: " Như vậy cũng tốt, không thì mình nó lại suy nghĩ linh tinh."

Tô Lê khẽ chau mày, cười nói: "cũng đúng, con người à, không được quá nhàn rỗi, nhàn rỗi quá dễ làm những việc vô vị." Ngừng một lúc, cô quay lại nhìn Giang Thần Hy đang ở phía sau, cười cười hỏi: " Hôm đó đi du lịch thuyền chưa thành công, đáng tiếc quá, khi nào Giang thiếu có thời gian, chúng ta đi lần nữa nhé?”

Giang Thần Hy không hề suy nghĩ gì cười đáp: “Được, đương nhiên được rồi, quay về anh bảo thư ký sắp xếp lại thời gian.”

Tô Lê nhìn anh ngơ ngác một lúc, sau đó quay người, khẽ hít một hơi dài, chau mày lại.

Tô Lê không hề hỏi xem lý do mà hôm đó Giang Thần Hy thất hẹn là gì, bởi vì cô không hề cho rằng truy hỏi như vậy thì có lợi ích gì với mình chứ.

Nhưng mà Giang Thần Hy lại trả lời, quả thực cũng để cô biết được rằng, buổi tối hôm đó, cô trúng kế của Giang Tiểu Ngữ, suýt chút nữa là trúng kế rồi.

Tô Lê khẽ hít một hơi dài, nhắm nhắm mắt lại.

“Sao vậy?” Giang Thần Hy nhìn cô cả chặng đường, đều im lặng không nói gì.

Tô Lê ngước nhìn anh, nghiêng đầu, cười nói: “Em đang nghĩ Giang thiếu ngày hôm đó đi ăn ở nhà hàng đó có ngon không, Giang thiếu cũng không đưa em đi.”

Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ cười nói: “ Ở đó hải sản cũng ngon, tối nay đi thử xem.”

Tô Lê cười cười nói: “Được chứ.”

Giang Thần Hy đương nhiên cũng không ngốc, tương đối với trình độ Tô Lê hiểu anh, anh sợ rằng còn hiểu hơn cô một chút.

Vì thế hiển nhiên nếu Tô Lê có chuyện gì giấu anh, nhưng mà anh càng hiểu tính cách của cô, cô nếu như không muốn nói với anh, cô nhất định sẽ không hé răng nửa lời.

Ăn xong bữa trưa, họ liền đi về công ty, Giang Thần Hy lái xe rời khỏi công ty.

Tô Lê rõ ràng thái độ ôn hòa hơn rất nhiều, đối với Giang Thần Hy cũng thân mật hơn.

Thực ra cô không hề trực tiếp đi truy hỏi, mà vẫn chọn lựa tin tưởng anh, thực ra đối với chuyện này, một mình cô trên du thuyền cũng yên tính nghĩ qua tất cả những nguyên nhân hậu quả, yên tĩnh xong sau đó cô quả thực cảm thấy đây hình như không giống với phong cách làm việc của Giang Thần Hy.

“Được rồi, tới rồi.” đúng lúc này, tiếng của Giang Thần Hy cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cô quay đầu nhìn hướng anh, Giang Thần Hy khẽ hất hất hàm, ý bảo cô nhìn một bên.

Hóa ra Giang Thần Hy đưa cô tới ngôi biệt thự ở đường Dụ Hoa, “Đưa em tới đây làm gì vậy?”

Giang Thần Hy nói: “Vào trong xem đi.”

Tô Lê nghiêng đầu nhìn hướng anh, cười nói: “Lẽ nào có tin vui bất ngờ?”

Giang Thần Hy khẽ cười, nhưng mà cũng không nói gì cả.

Hai người xuống xe, Giang Thần Hy đưa Tô Lê đi vào trong, trong vườn có người đang cắt hoa tỉa cảnh, thu dọn.

Đẩy cửa bước vào trong phòng, Vú Trương cùng với mấy người nữa đang dọn dẹp.

“Thiếu gia phu nhân, hai người tới rồi?” Vú Trương cười nói.

Tô Lê nhìn bốn phía, nội thất trong phòng là phong cách đơn giản là chính, nội thất rất hiện đại, chỉ một gian phòng khách cũng rất là sáng sủa lộng lẫy.

Giang Thần Hy nhìn cô hỏi: “Sao nào? Thích không?”

Tô Lê quay người nhìn hướng anh, cười nói: “Em cho rằng thế nào thì cũng cần có một khoảng thời gian, không ngờ rằng lại nhanh như thế.”

Giang Thần Hy đi qua, kéo tay cô đi ra khỏi phòng khách, bên ngoài là một hoa viên rất lớn, anh chỉ chỉ bên đó có một giá hoa tử đằng, bên dưới còn có một cái xích đu, anh ra ý bảo cô ngồi thử xem.

Tô Lê bước qua ngồi xuống, ngước lên nhìn Giang Thần Hy đang đứng phía sau, anh cúi người hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Bố cục trong phòng thì thay đổi một chút, thay mới hết những đồ nội thất trong nhà, giờ chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta có thể chuyển tới ở rồi, một lúc nữa lên lầu xem phòng của chúng ta, đều là theo sở thích của em, lát nữa em xem xem có cần thêm đồ đạc gì nữa không.”

Người Tô Lê khẽ hơi dựa vào phía sau, hít một hơi dài, cười nói: “Giang thiếu, cảm ơn anh…”

Giang Thần Hy quay người, từ phía sau ôm chặt lấy cô, nói: “Nhà của chúng ta, chỉ thuộc về chúng ta. Không cần nói cảm ơn anh, chúng ta là vợ chồng, vì em làm cái gì cũng là xứng đáng.”

Tô Lê “ừ” một tiếng, khẽ gật gật đầu.

Cũng bao gồm cả những chuyện mà Giang Thần Hy đã làm cho sự nghiệp của cô.

Thực sự hai ngày nay cô cũng suy nghĩ kĩ về những gì mà ngày hôm đó Thiệu Phương đã nói, cũng đúng là như vậy.

Cũng có những chuyện bên ngoài nhìn vào và đi sâu cảm nhận đều là hai loại cảm nhận khác nhau.

Vú Trương vui vẻ bước tới, cười nói với Giang Thần Hy: “Thiếu gia, tôi đã tìm người tới xem qua rồi, phong thủy của ngôi nhà này cũng khá là tốt, góc tường kia à, theo lời đại sư nói, trồng cây tùng bách, ồ, phải rồi, đây là chọn mấy ngày cực tốt để chuyển tới nhà mới, thiếu gia phu nhân, hai người chọn lấy một ngày sau đó nói với tôi để tôi đi chuẩn bị.”

Tô Lê thực sự cũng có nghe nói việc chuyển nhà cũ sang nhà mới không phải tùy tiện chuyển tới là được, cô vốn không nghĩ gì cả, nhưng mà nhìn dáng vẻ trang trọng của Vú Trương, thật sự trong lòng cô cũng dần cảm thấy đây là một việc trọng đại.

Cô đón lấy để xem, nhìn rồi lại nhìn Giang Thần Hy, “Cái này… em không hiểu, hay là Giang thiếu quyết định đi.”

Giang thiếu cầm lấy, trên tờ giấy đỏ đó có viết mấy ngày đều là lịch âm lịch, anh từ nhỏ đã ở nước ngoài trưởng thành, điều này thực sự cũng làm khó cho anh, anh khẽ chau mày, nhìn hướng Vú Trương, khẽ ho một tiếng, nói: “Vú Trương, bà quyết định đi.”

Vú Trương lập tức ý thức được vấn đề, cười vui vẻ nói: “Xem, tôi vui quá nên quên mất, hai người trẻ tuổi nên không hiểu được cái này, tôi nói với hai người nhé…”

Buổi chiều đầu mùa hè, mặt trời cũng ấm dần lên rồi.

Đi vào một quán cà phê có hình thức như hoa viên, đi bộ qua lối đi, có vài chiếc bàn dưới những gốc cây to, những nơi như này khá là đắt đỏ, nhóm người tiêu dùng chủ yếu là những người thành phố nổi tiếng …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.