Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 184



Giang Thần Hy nhìn cô, giơ tay vuốt má cô.

Tô Lê nhìn anh, nói: “ Giang Thần Hy, em đã trao tất cả cho anh rồi, cho nên anh đừng làm em tay trắng.”

Hai người nhìn nhau, Giang Thần Hy cúi người hôn nhẹ lên môi cô, ừm một tiếng.

Hôn, càng hôn càng sâu, cuối cùng anh ôm gáy cô, ép cô vào trong lòng mình…

Hôn rất mạnh mẽ, làm người ta không thoát ra được.

Nhưng mà khi động tình, Giang Thần Hy không cẩn thận đụng vào cánh tay bị thương khi đóng phim của cô.

Tô Lê hừ nhẹ một tiếng, cau mày.

Giang Thần Hy thả cô ra, cụp mắt xuống nhìn: “ Sao vậy?”

Giơ tay cầm cánh tay cô lên nhìn, cau mày: “ Sao lại bị thương nữa rồi?”

Nhìn cánh tay cô bầm tím một mảng, xem ra lại bị đụng trúng vào đâu rồi.

Tô Lê cụp mắt cười cười, bộ dạng không quan tâm nói: “ Không sao, trở về chườm nước nóng là được.”

Giang Thần Hy than nhẹ một tiếng, hiển nhiên rất bất đắc dĩ, nói một câu “ tự chuốc khổ”, sau đó ôm cô từ trên xe xuống, lại ôm cô vào xe, nói: “ Trở về anh giúp em bôi dầu, nếu không ngày mai còn đau hơn.”

Tô Lê quàng tay lên vai anh, hai mắt cong cong, cười cười nhìn anh, cọ cọ vào ngực anh, dịu dàng như một chú mèo con.

Giang Thần Hy nhìn cô, trầm giọng cười khẽ.

Về đến biệt thự, Tô Lê từ phòng tắm đi ra, Giang Thần Hy vỗ vỗ bên cạnh, nói: “ Đến đây ngồi, cả tay và chân đều đầy vết bầm tím, người ta không biết lại nghĩ anh bạo hành vợ.”

Tô Lê nằm trên giường lớn, chiếc giường này là cô đặt.

Giang Thần Hy kéo cô về bên cạnh mình, giơ tay lấy hộp dầu, Tô Lê vô cùng không thích mùi này, cau mày nói: “ Đừng xoa cái này, mùi kinh quá. Em thà lấy nước hoa để xoa bóp còn hơn.”

Giang Thần Hy nhìn cô, một tay kéo cô vào lòng, còn không thèm dỗ dành cô một câu, vặn mở lọ dầu, đổ một chút vào lòng bàn tay. Tô Lê định thoát khỏi ngực anh, nói: “ Em không muốn, mùi kinh quá, anh thả em ra! Anh đừng đụng vào em!.”

“Đừng có động nữa, dùng dầu xoa mới nhanh khỏi. Em nghĩ gì đấy, cả người đầy mùi nước hoa cho ai ngửi?” Giang Thần Hy cau mày nói.

“ Giang thiếu!” Tô Lê lao đến, khoác tay lên cổ anh, cọ cọ nói: “ Không phải là em lo anh bị mùi dầu này hun sao?”

Giang Thần Hy lại xoa xoa tay mình, làm nóng dầu, nắm nhẹ tay cô xoa xoa, bình thản nói: “ Không hun được.”

Tô Lê xì một tiếng, cau mày, Giang Thần Hy lại chuyên chú cẩn thận xoa bóp cho cô.

Tô Lê mơ màng nhìn Giang Thần Hy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Từ nhỏ đến lớn, những chuyện va đập này với cô rất bình thường, nhưng cũng chưa có ai vì mây cái va đập này mà quan tâm cô như Giang Thần Hy. Cho dù là Trần Miễn, cũng lo lắng cho cô khi cô bị thương, nhưng lần đó thực sự là bị thương quá nặng.

Đúng lúc cô đang xuất thần, Giang Thần Hy đột nhiên xoa mạnh một cái, làm Tô Lê đau đớn rụt tay lại.” Giang Thần Hy lại kéo cô trở lại.

Tô Lê cau mày nhìn anh: “ Giang thiếu, anh làm em đau.”

Giang Thần Hy nhìn cô nói: “ Đây đều là do em tự chuốc lấy, liều mạnh như vậy để làm gì?”

Tô Lê nhìn anh, cụp mắt xuống, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Giang Thần Hy: “ Giang thiếu nói như vậy, nhưng lại để chị Thiệu Phương đưa tất cả hợp đồng cho em, để tránh cho người khác nói nhiều, còn vong vo cái gì.”

Giang Thần Hy cụp mắt nhìn cô, khoé mắt hơi trầm xuống, miêng hơi cong lên, trầm giọng nói: “ Anh không làm cái gì cả.”

Giang Thần Hy nhìn cô, cười cười nói: “Em là người phù hợp nhất, bao nhiêu người đều nhìn ra. Đây cũng là quyết định của mọi người từ lúc đầu, hơn nữa Cao Mỹ bị công ty đối thủ cướp đi rồi, anh bị tổn thất không nhỏ đâu.”

Tô Lê nhìn anh nói: “ Đáng đời anh, chẳng lẽ anh không nhìn ra là Cao Mỹ không làm nổi sao? Còn để chị Thiệu Phương dẫn dắt cô ta.”

Giang Thần Hy nhìn cô, bật cười nói: “ Ừm, đúng, đúng là đáng đời. Rõ ràng cô ta không xinh đẹp bằng em, diễn xuất cũng bình thường, mới có chút thành tích đã tự coi mình là thiên hậu. Ngay cả Tôn Hàm cô ta cũng không coi ra gì. Nhưng mà anh cũng thực sự khâm phục Thiệu Phương, một nghệ sĩ như vậy mà cô ấy cũng thể làm cho nổi như cồn, chẳng lẽ không nên bội phục năng lực của cô ấy sao, ân?”

Tô Lê nhìn anh, cụp mắt không nhịn được cười một tiếng, nói: “ Anh thật biết cách đánh trống lảng với em, anh không thể nói cho em tại sao anh làm thế sao?” Ngừng một chút,: “ Em muốn Giang thiếu tự nói với em.”

Giang Thần Hy cụp mắt cười nhẹ một tiếng, nói: “Cái này có gì đáng nói đâu? Tất cả các điều kiện của em đều tốt hơn Cao Mỹ, cô ta như vậy là phụ lòng tốt của người khác, có lẽ đến giờ vẫn chưa hiểu. Anh có thể cho cô ta, nhưng đồng thời cũng có thể lấy đi tất cả của cô ta chỉ trong chớp mắt. Người giống như Cao Mỹ, ngay từ đầu anh đã không hy vọng là cô ta có thể trung thành với anh, nâng đỡ cô ta như vậy cũng là có mục địch, hơn nữa loại phụ nữ bình hoa như vậy, làm mấy chuyện ngu ngốc cũng là sớm muộn, đập dạch dẫn ngọc, có ngọc rồi, anh còn giữ viên gạch vô tác dụng làm gì?cô ta không đáng để anh hao tốn tinh lực cho cô ta, nếu Giang Hạo Đông đã muốn lôi kéo cô ta, vậy thì anh cho anh ta lôi

Tô Lê cụp mắt cười khẽ: “ Đúng vậy, Giang thiếu không làm gì cả, chỉ là ngày trước để chị Thiệu Phương cho Cao Mỹ rất nhiều hợp đồng, bây giờ đại diện quảng cáo, tạp chí còn phim của cô ta hồi trước, đều là cho em hết.”

Giang Thần Hy nhìn cô, cười cười, nói: “ Em là người phù hợp nhất, bao nhiêu người đều thấy như vậy. Đây cũng là quyết định từ đầu của mọi người.Hơn nữa, Cao Mỹ đã bị công ty đối thủ cướp đi mất, tổn thất của anh cũng không nhỏ đâu.”

Tô Lê nhìn anh, nói: “Đấy là đáng đời anh, anh không nhìn ra là không nhờ được gì vào Cao Mỹ sao? Còn để chị Thiệu Phương đi dẫn dắt cô ta.”

Giang Thần Hy nhìn cô, cười giễu: “ Vâng, đúng, đúng là đáng đời anh. Rõ ràng cô ta không xinh hơn em, diễn cũng bình thường, hơi có chút thành tích thì liền cho mình là thiên hậu, ngay cả Tôn Hàm cũng không coi ra gì. Nhưng là anh quả thực khâm phục Thiệu Phương, một người như vậy mà cô ấy cũng có thể làm cho cô ta nổi tiếng, chẳng lẽ không nên khâm phục năng lực của cô ấy sao, hử?”

Tô Lê nhìn anh, cụp mắt không nhịn được cười một tiếng, nói: “ Anh thật biết đánh trống lảng với em, không thể nói với em tại sao anh làm vậy sao?” Ngừng một chút nói: “ Em muốn Giang thiếu đích thân nói cho em.”

Giang Thần Hy cụp mắt, cười nhẹ, nói: “ Chuyện này có gì đâu mà nói? Tất cả các điều kiện của em đều tốt hơn Cao Mỹ, cô ta gọi là phụ lòng tốt của người khác, có lẽ giờ cũng vẫn chưa hiểu đâu. Nếu như anh đã có thể cho cô ta, thì đồng thời, anh cũng có thể lấy đi trong nháy mắt. Người như Cao Mỹ, ngay từ đầu anh đã không hy vọng cô ta trung thành với anh, nâng đỡ cô ta như vậy là có mục đích. Hơn nữa loại người ngực to não bé như cô ta, sớm muộn gì cũng làm những chuyện ngu ngốc, đập gạch dẫn ngọc, có ngọc rồi, anh còn cần viên gạch vô dụng đó làm gì? Cô ta không đáng để anh lãng phí nhiều công sức trên người cô ta như vậy, nếu Giang Hạo Đông đã muốn cô ta, vậy thì cho anh ta cướp. cho nên….” Vừa nói, anh lại vuốt má cô, khoé miệng cong lên, bình thản cười, nói: “ Em là vợ anh, anh không nâng đỡ em thì nâng đỡ ai? Nhưng mà cũng không thể làm lộ liễu quá, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn vào anh, anh cũng cần phải ăn nói với đám lão già đó. Cho nên….như vậy không phải vừa đẹp? hiện tại em cũng có danh tiếng rồi, hơn nữa những quảng cáo đó đều căn cứ vào điều kiện của em để làm. Trừ khi những nhà quảng cáo đó đều mù mắt, anh muốn nhìn thấy sau này, đều không có lý do gì để không cần em.”

Tô Lê dựa vào lòng anh cọ cọ: “Nếu như Cao Mỹ biết anh tính toán như vậy, nhất định sẽ tức mũi cũng bị rơi xuống.”

Giang Thần Hy lại không nghĩ gì trầm giọng cười nói: “ Nếu không thì em thử xem? Theo như anh biết, thì cô ta không chỉ nâng mũi, mà cằm cũng được chỉnh sửa. Em thử xem miệng cô ta có bị méo không.”

Tô Lê nghe xong không khỏi bật cười, co trong ngực anh cười đến đau bụng: “Giang thiếu, thật không ngờ, anh cũng có thể nói những lời như vậy.”

Giang Thần Hy lại lạnh lùng trả lời: “Đối với những người phản bội anh, anh chưa bao giờ nương từ.”

Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, cô đương nhiên không cho rằng những lời này chỉ là tiện miệng nói…

Anh không chỉ là một lão hồ ly, mà còn quỷ kế đa đoan. Một lão hồ ly nói dối âm hiểm, cho nên anh nói giả dạng không biết gì để người khác tự đưa ra ý kiến là có mục đích của mình, nhưng hạ bàn cờ lớn như vậy, cuối cùng chỉ có một mục đích, cũng không tránh được tổn thất khá lớn. Cho nên Tô Lê tin rằng, anh vẫn còn mục đích khác.

Nhưng cho dù là mục đích gì, có lẽ cũng không liên quan đến cô, cho nên cô không cần tốn công sức đi đoán mò.

“ Lão hồ ly”. Tô Lê cười khẽ nói.

“ Ân? Sao thế?” Giang Thần Hy cụp mắt tiền gần xuống cô, miệng ké lên tai cô cười khẽ, nói: “ Nói lại lần nữa anh không nghe rõ.”

Tô Lê hơi dướn người lên, áp miệng váo tai anh thổi khẽ, nói: “ Em nói.. anh là một lão hồ ly gian manh xảo quyệt.”

Giang Thần Hy liền lâp tức lật tay chế trụ eo cô, xoay người đè cô xuống giường, anh từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ dưới thân mình, cười khẽ nói: “ Ân, không tệ, rất tốt. Anh là lão hồ ly với em là tiểu hồ ly. Chúng ta rất hợp nhau.”

Dứt lời liền cúi người xuống hôn cô, càng lúc càng sâu…

Nửa đêm, Tô Lê mơ màng nghe thấy tiếng sét, cô sợ hãi những ngày có sấm sét.

Cô kêu lên một tiếng, mở mắt nhìn cánh cừa lối liền ra ban công.

Bên ngoài có mấy tia chớp đang rạch ngang bầu trời, chiếu sang bầu trời đêm.

Gió bên ngoài thổi chiếc rèm tung bay.

“ Mưa rồi sao?” cô khàn khàn hỏi, thực sự rất buồn ngủ, cả người cô như bị giày xéo vậy.

Giang Thần Hy ừm một tiếng, nói: “ Đừng sợ, anh đi đóng cửa.” giọng của anh trầm trầm vang bên tai cô, sau đó liền thấy Giang Thần Hy đứng dậy đi đóng cửa, lại kéo rèm lại.

Anh quay người đi lại phía giường, lại nghiêng người ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt đầu cô, giống như đang dỗ một đứa trẻ, khẽ khẽ vỗ lên người cô, nói: “ Ngủ đi.”

Tô Lê nhìn anh, mơ hồ ừm một tiếng, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tô Lê là một người con gái làm người ta không thể cự tuyệt, sự thuần khiết trong tình cảm của cô làm anh không thể kháng cự.

Thực ra, Tô Lê là một người rất đơn thuần, bất luận là đối với tình cảm nào, đều rất thuần khiết, thuần khiết đến nỗi làm cho anh không nhịn được muốn cho cô nhiều hơn, muốn đối xử tốt với cô hơn.

Giống như, bất luận anh làm gì cũng không bằng một phần vạn cô cho anh…

Anh thừa nhận anh đã từng mê muội, anh lo lắng bản thân đối với Tô Lê giống như cô vừa nói, chỉ là muốn bù đắp khoảng trống trong lòng.

Anh cũng thừa nhận, bản thân không phải là một cao thủ tình trường, có lúc anh không biết mình xử lý chuyện tình cảm là đúng hay sai.

Nhưng khi tất cả được xắp xếp, tất cả những gì đã trôi qua một lần nữa đặt trước mắt anh, anh đột nhiên hiểu ra, cô sớm đã cắm rễ trong lòng anh, chỉ là bản thân từ trước đến nay không phát hiện ra.

Anh hơi cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi cô.

Tô Lê vô thức tiến vào lòng anh cọ cọ, tiếp tục ngủ, cô giống như một đứa bé làm cho Giang Thần Hy cảm thấy buồn cười.

“ Nhóc con, ngủ mà còn không an phận.”

Bên ngoài sớm chớp đùng đùng, mưa như trút nước, nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.