Một đêm mưa đã gội rửa sạch bụi bẩn trong không khí.
Hôm sau, Tô Lê tỉnh lại, bên ngoài đã tạnh mưa, cửa ra ban công đã được mở, gió từ bên ngoài thổi vào, hít sâu một hơi, có thể cảm thấy hương vị của hơi nước và hoa cỏ.
Tô Lê xuống giường, thuận tay với một chiếc áo mỏng khoác lên người.
Cô đi thẳng ra ban công.
Từ ban công nhìn xuống, cô thấy chú chó của mình đang đuổi theo đồ chơi của nó trên thảm cỏ.
Giang Thần Hy ngồi trên ghế xích đu, anh mặc quần dài trắng và một chiếc áo sơ mi.
Bên tay là một cốc cà phê, nhưng cái anh cầm không phải là hợp đồng mà là một cuốn sách
Tô Lê nghiêng đầu, hơi tò mò.
Cô xuống lầu đi dép, cũng không thay chiếc áo ngủ đầy mị hoặc, kéo chiếc áo choàng đi thẳng đến chỗ anh.
Cỏ là loại cỏ thương hảo, đạp lên vô cùng mềm mại.
“ Chào buổi sang.” Cô đi đến, hôn nhẹ lên môi anh.
Giang Thần Hy kéo tay cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, nhẹ vuốt má cô: “ Sao không ngủ thêm chút nữa, hôm nay anh bảo Thiệu Phương cho em nghỉ một hôm.”
Tô Lê cười khẽ, rất tự nhiên dựa vào ngực anh, thuận tay cầm cuốn sách trong tay anh lên, tò mò lật lật, nói: “ Em đoán được rồi, nếu không 4h30 sáng hôm nay Hoa Hoa sẽ đến đón em. Giang thiếu như vậy có được không? Suốt ngày cho em nghỉ.”
Giang Thần Hy cụp mắt nhìn cô, cười khẽ, nắm chỗ bị bầm tím trên tay cô: “ Em liều mạng như vậy, anh không ngăn được em. Nhưng em phải nghe anh, anh sẽ đau lòng đấy.”
Tô Lê cụp mắt cười cười: “ Được, đều nghe Giang thiếu.”
Giang Thần Hy vuốt ve cằm cô.
Thím Trương bê đồ ăn sang của Tô Lê ra, Tô Lê thấy vậy, trả sách lại cho Giang Thần Hy, cô có hứng thú với đồ ăn hơn.
Tô Lê cắt một miếng sandwich cho vào miệng, hỏi: “ Anh xem gì vậy?”
“ Tiểu thuyết.” Giang Thần Hy bình thản nói: “Thằng cười của Victor Hugo”
Tô Lê nhìn anh, cuối cùng chỉ ồ một tiếng, vừa nhìn một cái, là nguyên gốc tiếng Pháp.
Giang Thần Hy nhìn cô, cười cười: “ Sao thế?”
Tô Lê cụp mắt cười nói: “ Không sao, chỉ là hình như đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng anh không phải cả ngày ôm tài liệu, hơi hiếu kỳ.”
Giang Thần Hy trầm giọng cười: “ Bình thường lúc anh nghỉ ngơi cũng không biết làm gì. Ngoại trừ xem sách, anh cũng không biết làm cái gì hơn.”
Tô Lê cụp mắt cười cười: “ Cho nên sách trên giá sách là thật?”
Tô Lê nhớ là, sách trong phòng sách của Giang Thần Hy vẫn chưa xử lý xong.
Giang Thần Hy không nhịn được cười khẽ, giơ tay xoa xoa tóc cô, hỏi: “ Cho nên em cho rằng, hai cái bức tường đầy sách của anh là để trang trí?”
Tô Lê ừm một tiếng, trực tiếp trả lời.
Giang Thần Hy bật cười, nhẹ hôn lên trán cô: “ Ăn sáng đi, ăn xong chúng ta đi mua đồ ăn. Trưa nay anh làm cơm cho em.”
Tô Lê nhìn anh gật đầu: “ Được.”
Ăn sang thay đồ, Giang Thần Hy lái xe đưa cô đến chợ nông nghiệp mua thực phẩm.
“ Tại sao lại đến đây? Vừa rồi không phải đi qua một siêu thị lớn sao?”
Tô Lê không cảm thấy lạ với chợ nông nghiệp, có một thời gian, Trần Miễn và A Thái làm con buôn ở đây, khôn có cách nào khác, chỉ vì kiếm miếng cơm ăn.
Giang Thần Hy nắm tay cô, nhắc cô chú ý dưới chân, cẩn thận trơn trượt, hơi trầm mặc một chút nói: “ Ở đây có thể mua được cá diếp tự nhiên, ở siêu thị không mua được.”
“ Cá diếc tự nhiên?”
Giang Thần Hy gật đầu, “ Cá diếc tự nhiên hầm canh vô cùng tươi ngon.”
“ Ừm, Trần Miễn cũng nói vậy.” Tô Lê cười cười nói, cô bình thản ngồi xổm xuống, chọn vải trong giỏ.
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm giọng hỏi: “ Ngày trước Trần Miễn thường xuyên nấu cơm cho em?”
Tô Lê nghe xong, đảo mắt, khoé miệng cong lên, lộ ra một tia giảo hoạt, nói: “ Đúng vậy, Thức ăn cậu ấy làm rất ngon. Ngày trước, cậu ấy thường xuyên đi câu cá diếc nấu canh cho em. Sườn xào chua ngọt cậu ấy làm cũng rất được, dường như mỗi khi cậu ấy có thời gian đều đi chợ mua đồ nấu cơm cho em.”
Cô vừa nói vừa ngọn một túm vải cho người bán cân.
Tô Lê ừm một tiếng, cô nhìn nhìn túm vải trong sọt.
Giang Thần Hy nhìn cô, giơ tay xoa xoa đầu, hỏi bà chủ: “ Bao nhiêu tiền?”
Bà chủ cười nói: “ Tổng cộng 42 tệ, tính cho cậu 40 tệ.”
Giang Thần Hy trả tiền, sau đó kéo tay Tô Lê: “ Được, đi mua cái khác đi.”
Tô Lê cười cười giơ tay ôm eo anh, cọ cọ nói: “ Giang thiếu đang tức giận sao?”
Giang Thần Hy cụp mắt nhìn cô, bình thản hỏi lại: “ Em nói xem?”
Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh: “Giang thiếu sẽ không so đo mấy cái này với em, đúng không?”
Nhưng mà, Giang Thần Hy không nói gì, mà đi thẳng đến chỗ bán thịt lợn, mua xương sườn, nói: “ Trưa nay làm sườn xào chua ngọt.”
“ Không phải vừa rồi nói là làm thịt kho tàu sao?” Tô Lê biết Giang Thần Hy cố ý.
Anh ghen rồi.
“ Được… đều nghe Giang thiếu.” Tô Lê khoác tay anh, nhẹ nhàng cọ cọ cánh tay anh.
Thực ra, Giang Thần Hy phải dỗ hơn so với tưởng tương, chỉ cần cô làm nũng, Giang Thần Hy sẽ không so đo với cô.
Vốn dĩ những chuyện như vậy, nhiều nhất là ghen tuông.
Buổi trưa đều là Giang Thần Hy làm, Tô Lê không giúp một chút nào, chỉ đợi ăn.
Không thể không thừa nhận, sườn xào chua ngọt mà Giang Thần Hy làm khác xa Trần Miễn, nhưng mà nghĩ mãi cũng không biết là mùi vị gì.
“ Ngon không?’ anh nhìn cô hỏi.
Tô Lê gật đầu, nói: “Bên trong anh bỏ gì vậy? vị chua này không hoàn toàn là của dấm?”
Giang Thần Hy cụp mắt cười nói: “ Chanh. Thích thì ăn nhiều một chút.”
Mặc dù hơi ghen, cho nên mới đột nhiên đổi món, nhưng mà nhìn cô ăn ngon như vậy, trong lòng anh cũng rất vui.
Nhưng mà vào buổi chiều, Tô Lê đang dựa vào sô pha xem kịch bản, thì nhân được số điện thoại hậu cần Tiểu Á của đội xe Trần Miễn.
“ Chị Tô Lê.”
Vừa nhận điện thoại thì nghe thấy tiếng khóc.
“ Tiểu Á? Sao vậy?” Tô Lê hơi chau mày hỏi.
TiỂu Á vừa sụt sịt vừa khóc: “Hôm qua anh Trần Miễn uống nhiều, bị lưu manh ở quán rượu đánh, đến giờ vẫn nằm trong bệnh viện. Vừa rồi không biết anh Thái và a Trần nói cái gì, anh Thái tức giân bỏ đi rồi. Chị Tô Lê, anh Thái nói không được cho bọn em liên hệ với chị nữa. Nhưng mà em thấy bất luận có chuyện gì, anh Trần đều nghe chị, chị có thể đến khuyên anh ấy không? Thực ra, gần đây tính khí của anh Trần hay thay đổi, bọn em cũng không biết anh ấy nghĩ gì, mấy lần thi đấu đều rất liều mạng, bọn em rất lo lắng.”
Tô Lê cụp mắt nghĩ nghĩ, nói: “ Được, ở bệnh viện nào, chiều nay chị đến thăm cậu ấy.”
“ Không ở bệnh viện, anh Trần nói là thương ngoài da, không có chuyện gì khác. Nhưng mà hiện tại anh ấy đang uống rất nhiều rượu. Chị Tô Lê, hay là tối nay chị đến quán bar khuyên anh ấy, anh ấy cứ như vậy sớm muộn cũng có chuyện.”
Tô Lê hít sâu một hơi, nói: “ Được, chị biết rồi.”
Cụp điện thoại, Tô Lê thở dài…
Trần Miễn quả thực đã thay đổ rất nhiều, cô cùng Giang Thần Hy về Giang gia một lần, cũng gặp cậu ta một lần, cậu ta cũng không buồn liếc mắt nhìn cô.
Buổi tối Giang Thần Hy có một buổi tiệc rượu, vốn dĩ thống nhất cùng đi, Tô Lê nói với anh tình hình Trần Miễn: “ Em phải đi thăm cậu ấy, thực sự rất lo lắng cho cậu ấy.”
Sắc mặt Giang Thần Hy không tốt, nhưng cũng không nói là không cho cô đi.
Tối nay đều là những người quan chức cao cấp, vô cùng quan trọng, chỉ e Giang Thần Hy không thể không đi, nếu không chắc chắn sẽ nói là đi cùng cô thăm Trần Miễn.
Tô Lê nhìn anh, nói: “ Yên tâm đi, em đả bảo không uống rượu.”
Giang Thần Hy nhìn cô, nhéo nhéo mũi cô, trầm giọng nói: “ Về sớm một chút.”
Tô Lê gật gật đầu.
Giang Thần Hy đè cô xuống so pha hôn thật lâu mới buông ra, sau đó đi thay quần áo ngồi xe ra ngoài.
Tô Lê lái xe đi quán bar, đi xuyên qua tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đẩy cửa vào một phòng bao.
Bên trong khói mù mịt, mùi thuốc mùi rượu, cả nam lẫn nữa, ai cũng uống không ít, vô cùng hỗn loạn.
Tô Lê thuận tay bật đèn, có người không hài lòng hét lớn: “ Ai? Cô là ai?”
Có một người đàn ông đi đến định giơ tay đẩy Tô Lê, cô thuận tay đẩy sang một bên.
Tô Lê quét mắt môt lượt, nhìn thấy phía sopha đằng trước, Trần Miễn uống say, hai bên có hai cô gái dựa vào.
Cô bình thản nói: “ Tắt nhạc đi.”
Trong đám người này có người biết Tô Lê, không dám nói không, vội vàng tìm điều khiển từ xa.
Có hai người con gái không quen Tô Lê, không hài lòng hét: “ Chị gái à, chị là ai. Phòng này là ai bao chị biết không?”
Tô Lê lại quét mắt nhìn, nhìn thấy bên cạnh hai cô gái chính là Giang Hạo Đông, anh ta cười nói: “ Cô này hai người đều không biết là ai, đây là thiếu phu nhân của Giang gia chúng tôi.”
Tô Lê bình thản nhìn Giang Hạo Đông một cái, lạnh lùng nhìn hai cô gái bên cạnh, nói: “Bảo đám người này cút đi cho tôi.” Ngừng một chút, nói: “Đồng thời thông báo cho Giang gia, nói Tam thiếu gia uống say rồi, kêu người đến đón về.” Dứt lời, cô lấy điện thoại của mình ra, tìm số điện thoại ném cho đối phương: “ Đây là số điện thoại quản gia của Giang lão gia.”
“ Vâng, vâng, vâng, chị Tô Lê …”
Những người đi theo Trần Miễn lâu rồi đều biết, Trần Miễn không nghe lời ai, nhưng chắc chắn nghe lời Tô Lê.