Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 187



Tô Lê nhìn anh nói: “ Trần Miễn, cậu có nhớ lúc cậu khuynh gia bại sản lại bị đoàn xe khai trừ, họ đều không rời đi, cũng không chê bai mà đi theo cậu, nhỡ đâu cậu xảy ra chuyện gì, cậu có từng nghĩ đến họ không? Cậu nhìn lại cậu xem, bây giờ thành bộ dạng gì rồi? bị thương thì không chịu nghĩ dưỡng, chạy đến đây uống rượu. cậu có biết tại sao mình lại biết cậu ở đây không? Là Tiểu Á, cô ấy nếu không phải thực sự đã hết cách rồi, cô ấy sẽ đến mình mình hay sao? Họ……..” Tô Lê chỉ tay vào những người đứng ở cửa, “ Cậu nhìn đi, bộ dạng của bọn họ nôn nóng như vậy, Trần Miễn, nếu tất cả đều do mình, vậy được thôi, mình phải làm gì thì cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn? Chỉ cần mình có thể làm được, mình đều đồng ý, có được không? Mình đều đồng ý với cậu có được không?”

Nhưng cô vẫn chưa nói xong, cơ thể đã không còn có thể đứng vững được nữa.

Trần Miễn thấy vô cùng hoảng sợ, chạy nhanh đến, ôm chặt cô lại: “ Tô Lê, Tô Lê!”

Tô Lê nhìn cậu, gắng gượng nói: “ Trần Miễn, đừng có đối xử với bản thân như vậy nữa, có được không?...... được không?.... mình thật sự không biết phải làm gì thì cậu mới dễ chịu hơn. Xin lỗi!!!”

Trần Miễn thành ra như vậy, Tô Lê luôn cho rằng là cô đã gián tiếp hại cậu ra nông nổi này.

Nổi khổ của Trần Miễn, cô biết, cô thấu hiểu, thật ra Trần Miễn cũng ý thức được, những chuyện này đã vượt qua tầm kiểm soát của cậu, rất nhiều chuyện xảy ra đều không phải mong muốn của cậu.

Nhưng có cách gì chứ? Sự việc đã đến nước này, ai cũng không có cách thay đổi được gì, có hối hận cũng không có ích gì.

“ Tô Lê, tỉnh lại đi, Tô Lê….”

Tô Lê ngất lịm đi….

Trần Miễn lập tức ôm cô chạy ra ngoài.

Ở một góc hành lang, Lục Tử Thần hỏi trợ lý bên cạnh anh ta: “ Có chuyện gì vậy?”

Thấp thoáng nhìn thấy Trần Miễn đang bế Tô Lê, lẽ nào là nhìn nhầm?

Rất nhanh, trợ lý của anh ta nghe ngóng trở lại nói: “ Là Lục thiếu gia nhà họ Giang và Giang thiếu phu nhân, không biết vì sao hai người bọn họ ở bên trong cãi nhau, đồ đạt đều bị đập vỡ, Giang thiếu phu nhân hình như uống quá nhiều, ngất đi rồi ạ.”

Lục Tử Thần nghe xong khẽ chau mày, trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Giang thiếu phu nhân được đưa đến bệnh viện, thông báo cho Giang thiếu gia biết.”

Trợ lý của Lục Tử Thần khẽ sửng lại rồi nói: “ Cậu không đi xem thử sao ạ? Cậu không lo lắng sao?”

Lục Tử Thần nghiêng người nhìn cậu ta rồi điềm đạm nói: “ Giang thiếu phu nhân bất ngờ ở trong quán bar uống đến nổi phải đưa đi cấp cứu, kết quả đến bệnh viện đều là những người không liên quan, đối với cô ấy sẽ thành rắc rối.”

Trợ lý nhìn anh rồi cười nói: “ Xem ra cậu chủ thật sự rất quan tâm đến cô ấy, cậu chủ đã rất nhiều lần giúp cô ấy như vậy, chỉ tiếc là cô ấy đã kết hôn với Giang Thần Hy.”

Lục Tử Thần nghe xong thì nhìn cậu ta, nhưng cũng không nói gì cả, quay người rời đi.

Trần Miễn uống say rồi, căn bản không thể lái xe, cuối cùng, Anh Thái cũng kịp đến lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện.

Trần Miễn nhìn Tô Lê được đưa vào phòng cấp cứu, hối hận đã muộn,dùng tay đấm liên tiếp vào tường.

Tô Lê chắc chắn rằng cậu sẽ không nỡ nhìn thấy Tô Lê làm tổn thương bản thân.

Cô ấy lại dùng cách này để đến khuyên cậu, cô ấy là người trân trọng mạng sống, nhưng lại làm như vậy.

Nhiều rượu mạnh như vậy, Cô uống đến nổi ngộ độc,trong phòng cấp cứu, Tô Lê đang được bác sĩ súc ruột.

Tô Lê không phải là không uống được, mấy năm nay, cô cũng không ít lần uống đến mức say khướt, nhưng như thế nào đi nữa thì cô đều biết chừng mực, không hề làm càng, dù uống nhiều đến mấy thì cũng trong phạm vi cô có thể chịu được. Nhưng hôm nay, nhiều rượu như vậy, tổng cộng là 9 hàng rượu, cô lại liều mạng uống chỉ sót lại 2, 3 hàng, cậu ấy biết đã vượt qua khả năng chịu đựng của cô rồi.

Vả lại đó đều là loại rượu rất mạnh, bình thường thì một đám người mới uống hết chỗ rượu đó.

Nghĩ đến đây, Trần Miễn hối hận cũng không kịp, tại sao lại không ngăn cô lại sớm hơn, lại còn thách thức cô ấy.

Rất nhanh, chuyện Tô Lê được đưa đi cấp cứu, Lục Tử Thần đã cho người báo cho Giang Thần Hy biết.

Giang Thần Hy buổi tiệc bắt đầu chưa được bao lâu, anh nhận được tin cũng không còn tâm trạng nào mà ở lại đây nữa.

Anh khẽ ứng phó một chút rồi chuẩn bị rời đi, vài người cổ đông trong công ty cảm thấy bất mãn, buổi tiệc hôm nay quan trọng như vậy, chủ tịch của công ty như anh lại không muốn ở lại, đây là có ý gì?

Nhưng các cổ đông cũng không dám nói gì thêm, đành giả vờ không để ý đến.

Giang Thần Hy mời rượu vài vị khách quý, tự phạt mình vài ly rồi chuẩn bị rời đi.

Có vài vị khách cũng cảm thấy nhận được chỉ là sự thờ ơ của Giang Thần Hy, nhưng không tiện nói gì cả, chỉ giả vờ như thông cảm.

Vừa ra khỏi hội trường, Lục Cảnh Niên vội đuổi theo: “ Này, này… cậu diễn vở nào vậy hả? Buổi tiệc hôm nay quan trọng như vậy mà mình cậu nói đi là đi vậy sao? Cậu không nhìn thấy sắc mặt của mấy lão già trong kia sao?”

Giang Thần hy vừa mới uống rượu có chút nôn nóng, đầu có chút choáng, anh châm một điếu thuốc rít một hơi định thần lại rồi nói: “ mấy cái lão già đó có ngày nào là sắc mặt dễ coi không? Bọn họ cậu đừng lo nữa, cậu giúp tôi tiếp đãi tốt mấy vị khách đó là được rồi.”

“ Này, này,….. vậy cậu ít nhất cũng phải nói với tôi cậu vội vội vàng vàng rời đi như vậy để là gì chứ?” Lục Cảnh Niên hỏi.

Giang Thần Hy trầm giọng chau mày nói: “ Tô Lê đưa đi cấp cứu, tôi phải qua đó xem sao.”

“ Lại là con hồ ly nhà cậu à?” Lục Cảnh Niên “ hứ” một tiếng.

Giang Thần Hy không có thời gian mà tranh cãi với cậu ấy, anh nói: “ Được rồi, không nói nữa, tôi đi trước đây, có gì gọi điện cho tôi.”

Lục Cảnh Niên vẫy vẫy tay: “ Cậu cút đi, lúc nào cũng để tôi thu dọn chiến trường.”

Lục Cảnh Niên nhìn bóng dáng Giang Thần Hy rời đi nói: “ Tại sao chỉ vì một người phụ nữ? đúng là thần kinh.”

“ Anh mới thần kinh đấy.” Lục Cảnh Niên vừa dứt lời, liền nhìn thấy Tôn Hàm đi đến, vẻ mặt đầy chê bai nói: “ Tô Lê là vợ của anh ấy, anh ấy nếu đến vợ mình cũng không quan tâm suốt ngày chỉ biết bàn chuyện làm ăn, vậy thì còn có ý nghĩa gì chứ?”

“ Này, Tôn Hàm, em có biết vị Giang thiếu phu nhân đó là loại người gì không?” Lục Cảnh Niên đầy vẻ khinh khỉnh nói.

“ Là loại người nào?” Tôn Hàm cười rồi nói: “ Lục thiếu gia, anh là xem thường cô ấy là một diễn viên hay là xem thường cô ấy vì cô ấy mồ côi? Vậy anh cứ lôi em vào đó mà xem thường luôn đúng không? Thật không còn cách nào khác, nếu như tất cả người trên thế giới này đều số tốt giống như Lục thiếu gia đây thì tốt rồi. Những đứa không cha không mẹ như bọn tôi, muốn có chút chỗ đứng trong cái xã hội này mà không có chút thủ đoạn thì nghĩ thôi cũng đừng nghĩ.”

Lục Cảnh Niên nhìn cô ngại ngùng nói: “ Anh không có ý này…”

“ Vậy thì là ý gì?” Tôn Hàm ngắt lời anh, cười điềm đạm nói: “ được rồi, anh cũng không cần giải thích gì đâu, anh đối với cô ấy thành kiến như vậy, cho dù Tô Lê có làm tốt đến đâu thì trong mắt anh cô ấy cũng chỉ là cái loại ham danh lợi mà thôi, Giang thiếu gia không phải là nói anh tiếp đãi tốt vài vị khách quý kia sao? Bộ trưởng Trần, em và vợ ông ta thường xuyên cùng đánh bài, ông ta là một người rất phục tùng vợ, yêu vợ bằng cả sinh mạng, đừng nhìn ông ta bên ngoài khí phách, khiêu ngạo như vậy, về nhà thì lại rất tốt với vợ đấy, chúng ta qua đó nói chuyện với ông ta, anh cứ nói Giang thiếu gia đối xử rất tốt với vợ, đại khái khen như vậy nhiều nhiều vào, trực tiếp nói với ông ấy, Giang thiếu gia vừa nhận được điện thoại vợ được đưa đi cấp cứu, anh ấy mới gấp rút rời đi như vậy, thì ông ta lập tức sẽ đồng cảm thôi.”

“ Anh…..” Lục Cảnh Niên có chút khó xử, Tôn Hàm trừng mắt nhìn anh, cuối cùng cũng chỉ có thể nghe theo ý Tôn Hàm….

Tại bệnh viện, Tô Lê được súc ruột xong thì đưa vào phòng bệnh.

Trần Miễn nhìn Tô Lê sắc mặt trắng bệch, trong lòng thương xót.

Trong phòng bệnh yên tĩnh,không có chút âm thanh nào,Trần Miễn nhìn tô Lê đang ngủ say trầm ngâm không nói gì.

Khoảng 20 phút sau, Giang Thần Hy cũng đến bệnh viện, anh hỏi các y tá trực quầy cuối cùng mới biết được phòng bệnh của Tô Lê.

Vẫn may bên ngoài vẫn chưa biết tin gì, bớt được rất nhiều phiền phức.

Anh bước vào thang máy, trực tiếp nhấn tầng 7. Tuy rằng không phải phòng VIP, nhưng mỗi người mỗi phòng, rất yên tĩnh.

Trên chiếc ghế ngoài phòng bệnh, Anh Thái đang ngồi đợi.

Giang Thần Hy gấp gáp chạy đến, anh Thái nhìn thấy, cũng không có ý định đứng lên chào hỏi, nhưng cũng vẫn đứng lên ngăn Giang Thần Hy lại, điềm đạm nói: “ Cô ấy đã không sao rồi, nhưng đã ngủ rồi, Giang thiếu gia đi vào làm phiền nhẹ nhàng một chút.”

Là anh Thái nhắc nhở,khẽ hít một hơi sâu, trầm ngâm, Giang Thần Hy cũng không để ý đến anh ta, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.

Trần Miễn đang đắp chăn cho Tô Lê, nhẹ nhàng cẩn thận, chỉ sợ làm kinh động đến con người đang ngủ say.

Nhưng cậu không trực tiếp đứng dậy, mà vẫn cứ giữ động tác đắp chăn, nhìn Tô Lê với vẻ mặt thất thần, cho đến lúc Giang Thần Hy đẩy cửa bước vào.

Giang Thần Hy khẽ chau mày, nhưng nhìn thấy Tô Lê, anh liền lìm chế sự tức giận lại.

Tiếp tục đi đến.

Trần Miễn cũng đứng dậy, hai người mặt đối mặt đứng bên cạnh giường bệnh của Tô Lê.

Giang Thần Hy bỗng nghĩ đến việc hôm nay Tô Lê có nói là sẽ đi khuyên Trần Miễn, kết quả lại thành ra như thế này, sự tức giận trong người anh liền trổi dậy cuồng cuộn.

Hai người đều không ai lên tiếng.

Giang Thần Hy lúc này chỉ muốn cho Trần Miễn một đám, nhưng đương nhiên anh vẫn còn lý trí.

“ Giang thiếu gia…” lúc này, Tô Lê bỗng tỉnh dậy,cô nhìn thấy anh liền biết rằng anh bây giờ đang rất tức giận, cô đã đồng ý với anh là không uống rượu….

Giang Thần hy đã không còn giằng co với Trần Miễn, quay người, cúi lưng xuống, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ vuốt ve gò má cô, trầm giọng nói: “ Sao lại thành ra như vậy? hửm?”

Trong giọng nói có chút không hài lòng, nhưng rõ ràng là anh kìm nén trong lòng.

Tô Lê khẽ đưa tay ôm chặt lấy anh,xà sát vào lòng anh,nũng nịu nói: “Giang thiếu gia đừng giận…. em sai rồi….Giang thiếu gia đừng giận….”

Giang Thần Hy khẽ thở dài ôm cô vào lòng, thương xót nói: “ Nhóc con, em không nghe lời như vậy, muốn anh phạt em thế nào đây?”

Tô Lê “ Hứm hứm ” hai tiếng vẻ mặt đầy đáng thương nhìn anh nói: “em…. sai rồi, đừng phạt em mà, em bây giờ rất khó chịu….”

“ Đáng đời em.” Giang Thần Hy chau mày, miệng thì nói như vậy, nhưng không thể nào hung dữ được.

Cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, khẽ xoa đầu cô nói: “ ngủ đi, anh ở đây với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.