Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 190



Tô Lê gối đầu lên đùi anh, yên tĩnh nhắm mắt lại, chuẩn bị yên tĩnh đi ngủ, cô vốn không nghĩ muốn làm cái gì.

Vừa rồi là muốn chọc ghẹo anh, nhìn Giang Thần Hy bị chọc ghẹo phát bực, trong lòng Tô Lê cũng thấy vui.

“À, đúng rồi, anh có chuyện muốn nói.” Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc lâu rồi nói.

“Chuyện gì?” Tô Lê hỏi, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

“Nói nhỏ một chút, em qua gần đây.” Giang Thần Hy lại cố ý dựa dựa người ra phía sau, cố ý để Tô Lê đi tới.

Lời nói của anh, ám chỉ, đầy dụ dỗ.

Ranh mãnh nhìn cô, giọng nói, rất trầm ấm giống như là âm thanh tiếng đàn vậy.

Tô Lê ngước nhìn khẽ cười, sau đó cô liền biết được rằng Giang Thần Hy chắc chắn là không có ý tốt gì đây.

Cô rùng mình trước hàng lông mi dài, ngón tay sờ sờ cổ họng gợi cảm của Giang Thần Hy, ngón tay cô chỉ vào cổ áo của anh, khẽ cười một cái.

Nhưng mà thật sự là nếu xảy ra chuyện gì, Tô Lê cũng không từ chối, chỉ là đã lâu lắm rồi không tương thân như vậy, cũng khá là thú vị.

“Giang thiếu không thể lại gần thêm một chút nữa sao?” Tô Lê khuôn mặt như vô tội nói.

Thoáng thấy Giang Thần Hy khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, “Không thể, nếu không thì không nói với em nữa.”

Lão hồ ly.

“Thế em không nghe nữa.” Tô Lê cười nói. Cô ngước lên nhìn anh, liền đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của anh, “ Không muốn nghe sao? Em chắc chứ? Sẽ hối hận đấy. anh chỉ nói một lần thôi.” Anh dường như là đang lừa nịnh một đứa trẻ con vậy.

Tô Lê chớp chớp mắt, thực ra cũng là có chút tò mò anh sẽ nói chuyện gì.

Cũng không biết có phải do thích anh lừa nịnh mới cảm thấy tò mò hay không.

Chớp chớp mắt, cười, sau đó giữ chặt lấy cổ anh, chà chà vào lòng anh, nói: “Chuyện gì mà thần thần bí bí tới mức như vậy chứ? Nói đi?”

Giang Thần Hy khẽ ngước lên,nhìn cô. Từ từ lại gần Tô Lê, đôi môi mỏng từ từ cùng với đôi môi mềm của cô, tiếp xúc, chạm vào với nhau.

Trước là hôn mơn trớn, nhẹ nhàng tiếp xúc, dường như kèm theo điện lưu vậy, thoải mái sắc nét, vô cùng thú vị.

Giang Thần Hy không hề xâm nhập sâu,anh hôn cô, một chút một chút cắn nhẹ đôi môi mềm của cô, giống như đang thưởng thức một mỹ vị gì đó vậy.

Tô Lê giữ chặt lấy cổ anh, thân thể từng tý từng tý một như được anh tiếp thêm sức mạnh vậy.

Đôi môi khẽ mở …

Sau một giây, vốn dĩ chỉ là hôn nhẹ, sau lại dần dần mạnh bạo hơn, đi sâu vào quấn lấy nhau, kích thích các giác quan con người, hôn người mình thích, thật sự, là một chuyện rất mê mẩn con người.

Thoải mái, trong đầu óc dường như trống rỗng …

Giang Thần Hy không dừng lại, cô không còn đủ sức lực nữa, đẩy đẩy nụ hôn nồng nhiệt của anh ra.

Hơi thở gấp gáp, giao tiếp, nhiệt độ của làn da, dường như đang tăng lên không thể kiểm soát nổi.

Nhưng mà con hồ lý già này đột nhiên lại dừng lại rồi, hiện tại khi hai người gần như mất đi kiểm soát, Giang Thần Hy đột nhiên dừng lại rồi.

Hơi thở hai người quấn lấy nhau rất hỗn loạn, đầy mơ hồ …

“Được rồi, không làm loạn nữa, tóc của em còn chưa sấy khô hết kìa…” Giang Thần Hy ôm lấy eo cô, Tô Lê sợ nhột, khẽ co người lại.

Khuôn mặt Tô Lê vẫn còn chút ửng hồng, nhìn Giang Thần Hy mà trong lòng lăn tăn.

Nhưng mà đột nhiên lại dừng lại, khiến cho Tô Lê có chút thất vọng.

Cô đẩy Giang Thần Hy ra nhưng lại bị một cánh tay lôi lại: " Giận rồi sao?" Giang Thần Hy trầm ngâm nói.

Tô Lê trừng mắt nhìn anh, khẽ mím môi, dường như hai hàm răng mím lại khẽ phát ra hai chữ: “Khốn nạn!”

Nhưng mà Giang Thần Hy cũng không nói gì cả, chỉ khẽ cười, bật máy sấy tóc lên, tiếp tục sấy tóc cho cô, cái đầu này nhất định phải sấy thật khô…

Chờ Giang Thần Hy sấy tóc, cô sớm đã ngủ quên rồi.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc Tô Lê, ngước lên nhìn cô, không thể khiến anh nhịn cười, “Đồ quỷ.”

Khẽ kêu một tiếng, anh buông máy sấy tóc trong tay xuống, sau đó bế cô lên giường.

Giang Thần Hy lại cúi xuống, khẽ thì thầm vào tai cô nói: “nếu như lần sau không có sự đồng ý của anh mà lại tự ý uống nhiều như vậy, xem anh xử lý em như thế nào, lần này thì nhớ lấy, anh không tính toán với em nữa, vừa nãy thì coi như cho em một sự trừng phạt vui vẻ, sau này không được phép không nghe lời nữa?”

Rất hiển nhiên, anh biết rằng Tô Lê vẫn chưa ngủ say.

Nói xong, anh hôn nhẹ lên môi cô, sau đó bèn đứng dậy, quay người bước đi vào phòng tắm…

Tô Lê nghe được lời “cảnh cáo” của anh, chờ cửa phòng tắm đóng lại, cô mới từ từ mở mắt ra, khẽ quay người, cô nhìn chỗ Giang Thần Hy ngủ, không kìm được, khẽ nhếch môi, cô cắn cắn ngón tay, khẽ cười trộm …

Mối quan hệ của hai người sớm đã không còn ngại ngùng như ngày trước nữa, thay vào đó là anh quan tâm tới từng sắc thái biểu cảm của cô.

Cô từ từ cũng quen với cuộc sống có Giang Thần Hy.

Giang Thần Hy ở công ty thực sự rất bận, hôm nay lại tới bệnh viện đón cô xuất viện, sáng sớm ngày hôm sau anh đã phải đi công tác rồi.

Khi ngủ mơ mơ hồ hồ, cô bị Giang Thần Hy hôn cho tỉnh dậy.

Tô Lê mơ hồ nhìn anh, không bật đèn, bên ngoài trời mới hửng hửng sáng.

Giang Thần Hy khẽ chà chà vào cổ cô.

“Giang thiếu …” Tô Lê rất mơ hồ hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Còn sớm, ba giờ rưỡi.”

Giang Thần Hy khẽ trả lời, “Anh phải đi công tác hai ngày, em ngày kia tới đoàn phim, anh sẽ bảo Thiệu Phương coi chừng em, đừng có làm việc quá, ngoan một chút, anh về có thưởng.”

Cánh tay Tô Lê khoác lên cổ anh, cười mơ hồ, thì thầm nói: “Em sẽ ngoan, Giang thiếu sẽ mang quà gì cho em?”

Cơ thể của người đàn ông nhạy cảm nhất vào buổi sáng, vốn dĩ con hồ ly nhỏ này trời sinh đã có năng lực mê hoặc lòng người, dục vọng của anh bị cô làm bừng lên, rất khó khống chế.

“Giang thiếu… đừng đi.” Tô Lê chủ động hôn lên môi anh.

Chính chiếc hôn này, nó đã phá vớ chút lý trí cuối cùng.

Giang Thần Hy một tay kéo đầu cô lại, dùng sức hôn lên …

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Tô Lê như bị thâm nhập linh hồn vậy quấn lấy Giang Thần Hy.

Trong lúc mê tình, cô nghe được Giang Thần Hy thì thầm bên tai cô: “Tô Lê… Anh yêu em rồi…”

Tô Lê… Anh yêu em rồi…

Tô Lê đã từng, cả đời này của cô sẽ không yêu thêm một ai nữa, cô cũng không hề nghĩ rằng, cô còn có thể vì một người đàn ông mà buông tay tất cả.

Trần Miễn trước đây từng nói, cô thực ra chính là một con nhím, chỉ là lấy những chiếc gai cứng đi bảo vệ mình.

Nhưng mà cô không biết Trần Miễn có biết không, nhím con khi mà quyết tâm đi yêu một ai đó, nó sẽ không do dự gì mà dang rộng cánh tay của mình ra để ôm lấy đối phương.

Trái tim Giang Thần Hy cứng nhắc lạnh như băng, nhưng mà khi mà cô ôm lấy anh thì phát hiện, thực ra không hề giống như nhận định ban đầu của cô, bởi vì cô biết,trái tim anh vẫn là có nhiệt độ…

Đông Thành:

Giang Thần Hy ngồi trên xe riêng, tay cầm một đống tài liệu, bên cạnh là Lục Cảnh Niên nói: “Chỉ trong buổi trưa, thị trường chứng khoán đóng cửa giảm 200 điểm.”

"Thị trường chứng khoán Mỹ đã dịu lại đêm qua, và hôm nay nó sắp bán đấu giá vài lô đất. Thị trường chứng khoán sẽ bị ảnh hưởng."

“Đúng thật là.” Lục Cảnh Niên nói, anh nhìn Giang Thần Hy nói: “Anh nhìn được cái mảnh đất phong thủy kia … thế nào, anh định dùng nó để làm gì? Lần này anh đột nhiên lại nói đầu tư cho khu đất đó, không có chuẩn bị gì cả cũng không nghe anh nói qua…”

Giang Thần Hy cười, gấp lại tập tài liệu trong tay: “Đầu tư vào rồi nói sau.”

Lục Cảnh Niên cười nói: “Nhưng mà em nghe nói Hoa Thần cũng có hứng thú với mảnh đất đó.”

Giang Thần Hy nói: “Em hiểu anh mà, anh không hề có chút hứng thú nào với đồ không có tính cạnh tranh.”

Lục Cảnh Niên cười hi hi nói: “Cũng phải, nhưng mà nói thực, lần này anh… em thật không hiểu anh đây là tính như thế nào, mảnh đất đó mặc dù không tệ, cũng thích hợp để đầu tư, nhưng mà em lo như vậy sẽ làm cho tình hình tài chính của công ty có căng thẳng hơn không.”

Giang Thần Hy nhìn anh, sau đó cười nói: “Đến lúc đó em sẽ biết thôi mà.”

Lục Cảnh Niên nhìn anh, cười, nói: “ Em nói Giang đại thiếu gia, nhìn anh mấy ngày nay nhã hứng rất cao nhé, như là gió xuân đang thổi vậy, chắc sẽ không phải là siêu nhiên đó chứ?”

Cái miệng của Lục Cảnh Niên không giữ nổi trước mặt Giang Thần Hy đã quen rồi, nghiêm túc “ừ” một tiếng, nói: “được con hồ ly trong nhà đó thuần dưỡng rôi sao.”

Lục Cảnh Niên mắng một câu, cũng không để ý anh…

Trên buổi đấu giá:

Giang Thần Hy giơ biển.

“Số 9: 40 triệu.”

“Số 3: 45 triệu.” …

Sau vài lượt, búa đấu giá gõ xuống, nói: “Cuối cùng là số 9 dùng 64 triệu để đầu tư vào lô đất thổ cư tư nhân ở quận 6 của Đại Vũ Sơn.”

Giang Thần Hy gập quyển sổ tay đấu giá lại.

“Mảnh đất này không tệ, phong thủy đẹp, với lại Đại Vũ Sơn bên đó rất thích hợp với việc nghỉ dưỡng, anh định đầu tư biệt thự nghỉ mát không?” Lục Cảnh Niên hỏi.

“Ừ, …được đấy, chỗ đó thời tiết dễ chịu, rất phù hợp với những người nghỉ hưu dưỡng lão.”

“Pây!” Lục Cảnh Niên lại mắng một tiếng, “Quả thực, anh cũng đã từng này tuổi rồi, đã nên nghĩ tới việc nghỉ hưu rồi, đại lão gia.”

Giang Thần Hy lại cười nói: “Miếng đất tài sản này tôi định dùng để tặng nó cho Tô Lê.”

Lục Cảnh Niên ngay lập tức giống như cô vợ bị thất sủng “Pây” lên một tiếng…

Lúc này chủ trì buổi đấu giá tiếp tục nói: “Các vị thân mến,buổi đấu giá ngày hôm nay sẽ tiếp sau đây chúng ta tiếp tục đấu giá mảnh đất thứ ba. Đây là lô thứ sáu nằm ở khu phong thủy, giá khởi điểm là 80 triệu.”

Lục Cảnh Niên ngước cổ lên, “bắt đầu rồi.”

Giang Thần Hy cười cười, nhưng không nói gì.

“Số 12: 90 triệu! có ai trả giá hơn 90 triệu không.”

“Số 6: 100 triệu, có ai trả giá hơn 100 triệu không?”

Số 12: 110 triệu, có ai trả giá hơn 110 triệu không?”

Giang Thần Hy nhìn người số 6 ở bên cạnh mình, khẽ nhếch môi.

Sau đó nhìn thấy số 6 giơ biển lên, “130 triệu.”

Mọi người ngạc nhiên.

Giang Thần Hy nói: “ xem ra hôm nay chỉ số giảm hơn hai trăm điểm rồi.”

Lục Cảnh Niên nói: “ Đây chẳng phải mảnh đất cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay đã giao dịch xong rồi sao. Nhưng mà người số 12 kia ở đâu tới vậy.”

Giang Thần Hy cười, “Rất tò mò.”

Lục Cảnh Niên nói: “Đã tới 170 triệu rồi.” vừa nói anh sờ sờ phía sau gáy mình, “ Em nói này Giang đại thiếu gia, sao đột nhiên em lại cảm thấy sau gáy của em thấy hơi hơi lạnh vậy chứ?”

“Bị thoái hóa đốt sống chăng, đi ngâm suối nước nóng đi.” Giang Thần Hy nói xong, đứng dậy, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.