Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 191



Vẻ mặt của Lục Cảnh Niên trở nên khó hiểu, tiếng búa gõ của buổi đấu giá cuối cũng cũng hạ xuống, giá thành cuối cùng là một tỉ chín nghìn vạn.

Giang Thần Hy bước lên xe, Lục Cảnh Niên cũng bước theo anh lên xe nói: "Đây là kế hoạch của cậu sao?"

Giang Thần Hy mỉm cười nhìn anh nói: "Mặc dù có những lúc những thứ đồ giành được rất thú vị, nhưng nếu như chúng chả có tác dụng gì với bản thân mình thì xem kịch hay cũng không tồi."

Lục Cảnh Niên nghiến răng tức giận nói: "Giang Thần Hy có những lúc tôi cảm thấy sẽ sớm có một ngày tôi bị cậu đùa tới chết mất, tôi còn đang nghĩ cậu có bỏ ra hai trăm triệu hay không."

Giang Thần Hy nói: "Nếu chi ra 200 triệu này thì chi bằng tôi nghĩ cách để chăm sóc cho căn biệt thự nhỏ của tôi." Dứt lời, anh vỗ vỗ vai Lục Cảnh Niên nói thẳng: "Suối nước nóng ở đây có tác dụng trị liệu và điều dưỡng cơ thể, cậu mau đi ngâm nước nóng đi."

Nói xong anh liền mỉm cười rồi bước thẳng lên xe. Lần này ra ngoài công tác, tâm trạng của anh rất tốt, có lẽ là vì trước khi rời khỏi nhà sự triền miên của Tô Lê đối với anh đã giúp tâm tình anh tốt hơn rất nhiều. Nghĩ tới cảnh cơ thể mềm mại của cô không ngừng chảy nước ở phía dưới hạ thân anh mà anh không thể ngừng nhớ nhung.

Từ trước tới nay trên phương diện này anh và Tô Lê đều không vướng phải chút ngại ngùng nào, Tô Lê cũng không giống như những loại phụ nữ không biết điều khiến cho người ta cảm thấy vô vị.

Anh thích người phụ nữ như Tô Lê, thực ra nếu bảo anh nói ra lí do thì Giang Thần Hy cũng không thể nói ra được một lí do rõ ràng nào, thích thì là thích thôi, rất thích, vô cùng yêu thích, mà không có chút lí do nào......

Thời gian Giang Thần Hy ở Đông thành rất ít, ba ngày tới đều sẽ đàm phán một hạng mục, mặc dù đây vốn dĩ là chuyện có thể đàm phán xong trong ba ngày nhưng do sự bất mãn về vấn đề tiền nong nên phải kéo dài tới năm ngày.

Lục Cảnh Niên xoa nhẹ khuôn mặt của mình, giọng nói có chút mệt mỏi: "Cậu nói xem ông già đó có phải già rồi nên trở nên hồ đồ rồi không, giữ lại cái xí nghiệp gia đình làm gì cơ chứ? Cũng không có con trai tiếp quản, sao không chịu để cho những người có năng lực như chúng ta tới làm giúp ông ta chứ, lão già đó đúng là cố chấp và ương bướng!”

Giang Thần Hy ho nhẹ vài tiếng rồi nói: "Cậu thật sự cho rằng ông ta ngậm chặt miếng thịt này không buông là vì ông ta không muốn để người khác tiếp quản xí nghiệp của mình hay sao? Giờ tuổi tác ông ta cũng cao rồi, đã không còn sức đi quản lí nữa, ông ta cũng không phải là không muốn từ bỏ sớm một chút, nhưng cậu nghĩ là ông ta sẽ tùy tiện tìm một người quản lí hay sao? Miếng thịt này cũng không phải chỉ có một mình chúng ta để ý tới, nếu tôi mà là ông ta tôi sẽ đợi người ta trả giá thật cao rồi ngồi đó thu lợi," dứt lời, anh bèn xoa nhẹ hai bên thái dương của mình.

“Lão gìa đó mồm miệng thì tỏ ra chính trực lắm, nhưng thực chất là đang trêu đùa với chúng ta mà.” Lục Cảnh Niên nói.

Giang Thần Hy bỗng nhiên mệt mỏi chống người vào chiếc tường bên cạnh.

“Gì vậy?” Lục Cảnh Niên thấy vậy liền đỡ anh dậy “Cậu bị sao vậy?”

Giang Thần Hy xua xua tay.

“Sắc mặt cậu trắng bệch ra rồi, tôi tìm bác sĩ cho cậu.”

Giang Thần Hy gật đầu ừ một tiếng rồi cũng không nói thêm điều gì.

Mười lăm phút xong.

Bác sĩ kiểm tra một lượt cho Giang Thần Hy rồi nói: “Giang tiên sinh không có gì đáng ngại, chỉ là nhiều ngày mệt mỏi khiến cho cơ thể không chống cự nổi, cho nên hơi sốt nhẹ một chút. Nghỉ ngơi đoàng hoàng, uống thuốc đúng giờ thì sẽ không còn có vấn đề gì nữa.”

“Được, cảm ơn bác sĩ.”

“Không cần khách sáo, có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi. Tôi đi bảo y tá mang thuốc tới đây.”

Lục Cảnh Niên tiễn bác sĩ ra ngoài rồi nhìn Giang Thần Hy nói: “Hay là những chuyện còn lại để tôi đi thương lượng đi.”

Giang Thần Hy nói: “Trên tay cậu vẫn còn nhiều việc khác, hạng mục đó rất nhanh là hoàn tất rồi.”

“Hay là tôi gọi người tới đàm phán giúp cậu nhé?”

Giang Thần Hy nói: “Không cần đâu, cậu giúp tôi hẹn lại thời gian đàm phán.” Ngừng một lát anh nói: “Tập văn kiện tôi cần cậu cho người mang qua đây chưa?”

Lục Cảnh Niên nói: “Gọi rồi.”

Giang Thần Hy ừ một tiếng.

Lục Cảnh Niên nghĩ một lúc rồi nói: “Ầy, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi bận chút việc, có chuyện gì đợi cậu tỉnh táo lại rồi nói tiếp.”

Giang Thần Hy không đáp lại, nhắm mắt lại, đầu óc trở nên mơ hồ……

Lúc Lục Cảnh Niên bước xuống lầu để chuẩn bị ra ngoài, lúc băng qua đại sảnh bỗng nhìn thấy Kha Ninh đang tìm lễ tân của khách sạn.

Bởi vì Kha Ninh là do anh tuyển vào công ty, ban đầu Giang Tiểu Ngữ tìm anh giúp đỡ, cho nên anh nhận lời, cũng nghe Giang Tiểu Ngữ nói qua về tình trạng của cô ấy, cô chính là người bị hại trong con mắt của Lạc Nhan.

“Sao cô lại tới đây?” Lục Cảnh Niên bước lại gần hỏi.

Kha Ninh thấy Lục Cảnh Niên liền thở phào một tiếng nói: “À, tôi tới đây để đưa văn kiện.” Dứt lời, cô lập tức đưa tập văn kiện được đựng trong một bao da đưa cho anh ta.

“Cô?” Lục Cảnh Niên nhìn cô, chau mày lại nói: “Cô là người của bộ phận lễ tân, người trong phòng thư kí của tổng tài không còn ai sao?”

Kha Ninh nghe xong bèn cúi đầu xuống, có chút hoang mang, rồi ấp a ấp úng mở miệng nói: “Giám đốc Lục, chuyện này……chuyện này tôi……”

“Cô làm sao?” Lục Cảnh Niên chau mày.

Kha Ninh nói: “Phương Phương ở phòng thư kí là bạn của tôi, sáng hôm nay tôi thấy cô ấy suýt chút nữa ngất xỉu trong nhà vệ sinh, cô ấy nói phải đi đưa văn kiện cho tổng tài, cho nên tôi liền……”

“Cho nên cô liền nhiệt tình mang văn kiện tới đây?” Lục Cảnh Niên nói nốt lời của cô.

Kha Ninh gật đầu “Tôi thấy dáng vẻ mệt mỏi và vội vã của Phương Phương, nói hôm nay tổng tài cần, nhưng mọi người đều lại bận việc khác, cho nên tôi……”

Lục Cảnh Niên chau mày lại nói: “Được rồi, đưa văn kiện cho tôi.”

Kha Ninh cung kính đưa văn kiện qua đó, sau đó Lục Cảnh Niên lập tức lấy ra xem.

Cô ấp úng hỏi: “Giám đốc Lục, tôi, có phải tôi làm sai chuyện gì rồi không?”

Lục Cảnh Niên liếc mắt nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Chuyện này giao lại cho tôi, có điều Kha tiểu thư, công ty này không phải là trường học của cô, nhiệt tình quá cũng không phải chuyện tốt, cô hiểu không? Cô phải nhớ rõ, cô chỉ là lễ tân, loại chuyện không phải của cô thì đừng có mà nhúng tay vào làm, cũng đừng có đơn thuần chạy tới đây một chuyến, nếu như giữa đường xảy ra chuyện bất trắc gì, thì cô không gánh vác nổi đau, hiểu chứ?”

Kha Ninh nghe xong liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết rằng làm như vậy là không đúng, tôi tự cho mình là đúng nên mang văn kiện tới đây. Giang tiểu thư bảo tôi chủ động làm nhiều việc hơn một chút, nhưng tôi không biết những việc này là không đúng.”

Lục Cảnh Niên than một tiếng rồi nói: “Được rồi, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, văn kiện cũng không có vấn đề gì cả, còn nữa, đừng để chuyện này tới tai tổng tài, với phong cách của tổng tài, không chỉ có mình cô sẽ bị đuổi việc đâu, mà cô Phương Phương kia cũng sẽ phải khăn gói rời khỏi công ty.”

“Nghiêm trọng như vậy sao?” Kha Ninh nghe xong mắt liền đỏ cả lên.

Lục Cảnh Niên nhìn cô, nói: “Cho nên mới bảo cô đừng nói ra, chuyện này tới đây chấm dứt, nghe tôi đều là vì tốt cho cô.”

Kha Ninh lập tức gật đầu.

Lục Cảnh Niên vẫn còn có mặt tốt bụng này.

“Giám đốc, vậy……vậy tôi còn phải làm gì nữa không?” Kha Ninh e dè hỏi.

Lục Cảnh Niên vốn dĩ đang xem đống văn kiện trong tay, nên tùy ý nói một câu “Không có”, nhưng vừa định để cô rời đi, bỗng nhiên lại nghĩ ra chuyện gì đó nên xoay người gọi Kha Ninh lại “Cái đó……cô có biết chăm sóc người bệnh không?”

Kha Ninh nghe xong hơi ngây người đi, có chút không hiểu hỏi: “Người bệnh?”

Lục Cảnh Niên ra ý gọi cô lại gần, sau đó thấp giọng nói: “Tổng tài đang bị ốm, bên phía tôi không có ai chăm sóc cậu ấy, cô đến đúng lúc lắm, ở lại chăm sóc cậu ấy vài ngày đi.”

Kha Ninh nghe xong lập tức nói: “Được, chuyện này không có vấn đề gì, giám đốc yên tâm.”

Lục Cảnh Niên gật đầu nói: “Được rồi, tôi ra ngoài trước, cô chăm sóc tốt cho tổng tài, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Vâng.” Tô Lê đáp lại……

Yên Thành.

Một trận mưa lớn dường như đã mang lại cho nơi đây một bầu không khí mới.

Tô Lê vừa quay xong một cảnh phim dưới mưa, đoàn phim nhờ có mưa lớn lại nhờ có xe phun nước, nên đã tạo ra được một cảnh phim mưa ta gió lớn.

Tô Lê quay xong, cả người đều ướt sung, bời vì là phim cổ trang, nên nhìn có chút khổ sở.

Hoa Hoa đỡ cô tới một bên nghỉ ngơi.

Thợ trang điểm tới trang điểm lại cho cô, lát nữa phải quay tiếp, lúc rảnh rỗi còn phải tiếp đón phía phóng viên, nên tiến trình phải đẩy nhanh.

Nam chính tới hỏi Tô Lê: “Sao rồi? Cảnh sau còn phải xuống nước tiếp, cô chịu được không?” Tô Lê uống ngụm nước rồi ra hiệu OK.

Tương tác giữa hai người cũng không tồi……

Quay xong phim ngày hôm nay, Tô Lê cũng đã mệt mỏi rã rời.

Ở trong xe chở nghệ sĩ, cả người cô đều trở nên mệt mỏi.

“Hoa Hoa, đưa điện thoại của chị cho chị.” Tô Lê nói.

Hoa Hoa lấy điện thoại từ trong túi xách ra nói: “Chị Tô Lê đang lo lắng cho tổng tài sao?”

Tô Lê ừ một tiếng nói: “Hôm qua chị gọi điện thoại cho anh ấy thấy anh ấy khàn cả giọng, anh ấy nói là do phải họp nhiều, nhưng gần đây có rất nhiều bị cảm cho nên chị không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi.”

Hoa Hoa cười nói: “Trước đây chưa từng thấy chị Tô Lê quan tâm như vậy bao giờ.”

Tô Lê lườm cô một cái nói: “Nhiều chuyện.” Nhưng lại không nhịn nổi mà bật cười.

Hoa Hoa nhìn cô rồi cũng cười trộm một cái.

Tô Lê không để ý tới cô, mà gọi cho Giang Thần Hy, người đàn ông này bị bệnh khiến cô rất lo lắng.

Đó là bởi vì trong lòng cô đã có anh rồi, cô quan tâm tới nhất của nhất động của anh.

Trước đây cô cảm thấy như vậy thật khác người, đều đã là người lớn cả rồi, ốm một chút thì đã có làm sao, nhưng không ngờ giờ đến cô cũng đã quan tâm anh như vậy.

“Alo?” Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh khàn khàn của Giang Thần Hy.

“Sao giọng của anh đã thay đổi rồi?” Tô Lê chau mày hỏi.

Giang Thần Hy cười nói: “Lo lắng rồi sao?”

Tô Lê nói: “Tìm bác sĩ chưa?”

Giang Thần Hy ừ một tiếng nói: “Khám rồi, không sao cả, chỉ là ốm nhẹ thôi.”

Tô Lê nói: “Được rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt, em cúp máy trước đã.”

Giang Thần Hy nghe xong không nhịn được bật cười nói: “Chỉ như vậy thôi sao?”

Tô Lê híp mắt lại cười nói: “Không thì sao? Ai bảo anh không cẩn thận chứ, ốm rồi thì uống nhiều nước một chút, ngủ một giấc rồi toát chút mồ hôi biết không?”

Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng, anh vẫn cố gắng nín ho lại.

Tô Lê chau mày, nghe được ra anh đang miễn cưỡng nói: “Được rồi, anh ngủ sớm chút nhé.”

Giang Thần Hy ừ một tiếng, nhưng anh không hề cúp máy, Tô Lê than nhẹ một tiếng rồi cúp điện thoại……

Tô Lê im lặng một lúc rồi nói: “Hoa Hoa, mấy ngày tới chị muốn xin nghỉ, chị muốn tới Đông Thành một chuyến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.