Hoa Hoa nhìn cô, sau đó bật cười một tiếng nói: “Ây da, chị Tô Lê, cuối cùng cũng thấy chị quan tâm tới tổng tài rồi.”
Tô Lê nhìn cô nói: “Nói như vậy cứ như kiểu chị không quan tâm đến anh ấy vậy.”
Hoa Hoa nói: “Đúng vậy, chưa từng nhìn thấy chị quan tâm tới tổng tài như vậy.”
Tô Lê nói: “Lát nữa chị về nhà thay đồ rồi tới Đông Thành, em đặt vé máy bay giúp chị.”
“Vội như vậy sao?” Hoa Hoa nhìn đồng hồ “Chị Tô Lê, tới lúc tới Đông Thành chắc cũng tờ mờ sáng rồi.”
Tô Lê nói: “Không phải em thấy chị không quan tâm tới tổng tài sao? Vậy thì chị lập tức qua đó quan tâm, không được sao?”
Hoa Hoa nói: “Chị Tô Lê, em muốn nói là, chị wusy phim cả ngày hôm nay rồi, tối nay không nghỉ ngơi một chút, mà lập tức qua đó cơ thể sẽ không chịu đựng nổi.”
Tô Lê lạnh nhạt cười nói: “Như vậy không phải sẽ khiến tổng tài của em cảm động hơn sao?”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng thực ra trong lòng cô vẫn rất lo lắng không biết Giang Thần Hy thế nào rồi.
Anh ấy là một người chịu đựng rất tốt, cũng không dễ dàng tỏ ra mình yếu đuối trước mặt người khác, cho nên trừ khi là sắp chết không thì anh ấy chắc chắn vẫn sẽ cố gắng chịu đựng.
Về tới nhà, không ngờ là Giang Tiểu Ngữ lại ở đó, xem ra cô ta cũng đã đợi lâu rồi.
“Chị dâu.” Giang Tiểu Ngữ ở trước mặt mọi người vẫn luôn cung kính như vậy.
Tô Lê bước vào liếc nhìn cô một lượt rồi lạnh nhạt nói: “Tìm Giang thiếu sao? Thật không may, anh ấy đi công tác rồi.”
“Chuyện này tôi biết.” Giang Tiểu Ngữ nói, cô ta đứng dậy nói tiếp: “Vừa nãy Kha Ninh gọi điện thoại cho tôi nói Thần Hy ốm rồi, bị sốt cao, tôi rất lo lắng, cho nên liền muốn tới đấy nói với chị một chút, chị có thể tới khuyên Giang Thần Hy tới bệnh viện không, trước đây khi chị tôi còn sống, anh ấy vẫn rất nghe lời chị ấy, chị tới khuyên anh ấy, ốm rồi thì hãy tới bệnh viện, tôi thực sự lo lắng cho Giang Thần Hy, anh ấy vẫn luôn có thói quen thức đêm một mình.”
Tô Lê nhìn cô ta: “Ồ, như vậy sao, được, tôi biết rồi.” Dứt lời, cô nhìn đồng hồ nói: “Lát nữa tôi hơi vội một chút, nếu như Giang tiểu thư không có chuyện gì nữa, vậy thì tôi không thể tiếp đãi cô được nữa.”
Giang Tiểu Ngữ nhìn cô lắc đầu nói: “Không còn chuyện gì nữa rồi.”
Tô Lê gật đầu, lạnh nhạt nói với Hoa Hoa ở bên cạnh: “Đi thu dọn hành lí giúp chị.”
“À, vâng.” Hoa Hoa vội vàng đi theo Tô Lê lên lầu.
Tô Lê tắm xong bước ra ngoài, Hoa Hoa đang đóng hành lí giúp cô, cô nói: “Cái cô Giang tiểu thư kia có ý gì vậy nhỉ, cứ nói chị cô ta thế này thế nọ, nói cứ như kiểu cả thế giới chỉ có mình chị cô ta quan tâm tới tổng tài vậy, nói như là chị Tô Lê trước giờ không quan tâm tới tổng tài chút nào.”
Tô Lê lau tóc, chau mày lại nói: “Ý của cô ta không phải như vậy.”
“Vậy là ý gì?” Hoa Hoa nhìn cô hỏi.
Tô Lê vừa lau tóc vừa nói: “Cô ta là muốn nhắc nhở chị đừng có quên đi chị cô ta.”
Hoa Hoa ngây người ra một lát rồi hỏi: “Người đó là ai vậy?” Hoa Hoa hoàn toàn không biết Lạc Nhan, có chút hiếu kì.
Tô Lê im lặng một lát rồi cười nói: “Một người phụ nữ từng rất quan trọng đối với Giang Thần Hy.”
Hoa Hoa nghe xong, mở miệng dè dặt hỏi: “Người cũ của tổng tài sao?”
Tô Lê nhìn cô, cũng không nói gì, cũng không trả lời lại cô nói: “Được rồi, đừng nhắc tới chuyện này nữa, em đưa chị tới sân bay.”
Hoa Hoa gật đầu nói: “Được.”
Tô Lê thay đồ xong liền vội vàng tới sân bay……
Đông Thành:
Giang Thần Hy vẫn sốt cao không ngừng, thậm chí còn có dấu hiệu sốt cao lên.
Điều này khiến cho người chăm sóc ở bên cạnh anh là Kha Ninh bị dọa tới xanh mặt, cô đi đi lại lại hai vòng trong phòng sau đó gọi điện thoại cho Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên đang phải tiếp khách nên không tới được, chỉ nói là đưa anh ấy tới bệnh viện liền cúp máy.
Kha Ninh cẩn thận bước tới cạnh giường, hơi lay lay Giang Thần Hy đang ngủ mê man ở bên cạnh nói: “Tổng tài, tổng tài!”
Giang Thần Hy mơ hồ nghe được tiếng gọi, anh chau mày lại nhìn Kha Ninh rồi ừ một tiếng.
Đầu óc của anh nói chung là vẫn tỉnh táo, nhưng nhìn thấy Kha Ninh cũng không còn sức để hỏi cô ta sao lại ở đây.
Kha Ninh sốt ruột nhìn anh nói: “Tổng tài, anh có cần tới bệnh viện không? Anh đã sốt cao tới 40 độ rồi. Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn chút nào.”
Giang Thần Hy nhắm mắt lại, chau mày lại vỗn dĩ định từ chối cô, nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu anh liền nhớ tới câu nói mà Tô Lê từng nói với anh: “Em không muốn làm góa phụ, cho nên phiền Giang thiếu sau này quý trọng tính mạng của mình một chút……”
Anh bất giác bật cười một tiếng.
Kha Ninh ở bên cạnh nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu: “Tổng tài, anh không sao chứ.”
Giang Thần Hy chau mày lại rồi mở mắt ra rồi ngồi dậy nói với Kha Ninh: “Đưa tôi tới bệnh viện.”
Kha Ninh nghe xong, lập tức thở phào một tiếng cười nói: “Được, tôi lập tức gọi người tới lái xe đưa anh qua đó.”
Giang Thần Hy vô lực gật đầu.
Anh không nói với Tô Lê là mình bị ốm, anh không muốn để cô lo lắng……
Máy bay của Tô Lê cất cánh lúc 11 rưỡi, lúc tới Đông Thành đã là hơn 1 giờ rồi.
Cô ngồi trên máy bay ngủ thiếp đi một lúc, công việc của ngày hôm nay quả thực rất nhiều, lúc yên tĩnh lại, cảm giác như chân tay không còn là của mình nữa. Xuống máy báy, cô liền ngồi lên một chiếc taxi……
Bên ngoài không biết tới lúc nào lại bắt đầu mưa bão, Tô Lê ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy may mắn vì máy bay xuống sớm nửa tiếng, không thì mưa to như vậy cũng rất đáng sợ.
Có điều lúc cô tới khách sạn cũng không gọi điện thoại cho Giang Thần Hy, muộn như vậy chắc anh đi ngủ rồi.
Nhưng khi cô tới khách sạn thì được biết rằng Giang Thần Hy đã tới bệnh viện rồi.
Bệnh viện?
Trong lòng Tô Lê cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Lần trước Giang Thần Hy bị thương không nhẹ, nhưng anh có chết cũng không thèm tới bệnh viện, lần này đột nhiên lại tới bệnh viện, nhưng nghe người giám đốc nói là không đi bằng xe cấp cứu mà là gọi người tới lái xe đưa đi, vả lại Giang Thần Hy còn tự mình bước ra ngoài.
Cô chau mày lại, lạnh nhạt nói với giám đốc khách sạn: “Giang thiếu tới bệnh viện nào”
Giám đốc khách sạn đương nhiên là biết Tô Lê là ai, nên cung kính nói ra tên bệnh viện.
Tô Lê nói: “Tôi không quen thuộc với Đông Thành, tìm người tới đưa tôi qua đó.”
Giám đốc khách sạn cũng không dám lề mề, lập tức gọi người tới đón cô.
Nhưng bên ngoài mưa rất to, cả một đường người tài xế lái xe rất cẩn thận, Tô Lê nhìn ra bên ngoài cửa xe, trầm mặc không nói……
Có lẽ khoảng 30 phút sau thì cô tới bệnh viện, vội vàng chạy vào trong bệnh viện, tìm được phòng bệnh, lúc Tô Lê đẩy cửa phòng bệnh ra thì thấy Kha Ninh đang ngủ thiếp đi bên cạn Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy cũng ngủ rồi, ngủ rất sâu.
Tô Lê đứng ở ngoài cửa, cảm thấy có chút mất hồn.
Trong lúc hoảng hốt, cô đột nhiên nhớ tới câu nói của Giang Tiểu Ngữ, chỉ có Lạc Nhan mới có thể nói được Giang Thần Hy.
Trong tim cô như bị thứ gì đó chặn lại, không thể nói rõ được đó là cảm giác gì.
Cô hít sâu một hơi, rồi bước thẳng vào trong.
Kha Ninh ở bên cạnh dường như ý thức điều gì đó nên tỉnh lại, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Lê đang bước tới.
Ý thức vẫn còn hơi mơ hồ, lúc định thần lại cô ta mới phản ứng lại: “Phu nhân.”
Tô Lê nhìn cô ta, nhưng ánh mắt lại bị đôi tay đang nắm chặt lấy nhau kia chọc tới, ánh mắt cô trầm xuống, hơi chau mày lại.
Kha Ninh thấy cô lập tức ý thức ra điều gì đó, lập tức buông tay Giang Thần Hy ra, vội vàng đứng dậy giải thích: “Xin lỗi phu nhân, chuyện này, vừa nãy tôi thấy tay của tổng tài rất lạnh, cho nên mới muốn ủ ấm cho anh ấy một chút, lúc trước bị tay tôi bị ướt nước, mẹ tôi chính là làm như vậy, nhưng mà……tôi mệt quá, nên ngủ quên mất.”
Tô Lê lạnh nhạt nhìn cô ta, cũng không đáp lại cô ta, lạnh nhạt nói: “Vất vả rồi.”
Kha Ninh nhìn thấy dáng vẻ của Tô Lê vốn định nói gì đó nhưng sau đó lại lắc đầu nói: “Phu nhân không cần khách khí.” Có điều cô ta rất nhanh liền nhớ ra chuyện gì đó nói: “À, đúng rồi, tôi đi gọi y tá tới đây, bình truyền nước sắp hết rồi.”
Tô Lê nhìn cô ta lạnh nhạt nói: “Đi đi.”
Kha Ninh lập tức đi gọi y tá tới đó, thay bình truyền, bác sĩ kiểm tra một lượt xong, Tô Lê theo bác sĩ ra ngoài hỏi thăm: “Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ nói qua tình hình một chút,có lẽ là do bị cảm nắng mà dẫn tới sốt cao, lại cộng thêm gần đây anh ấy quá vất vả nữa, nghỉ ngơi vài ngày là được.
Tô Lê nghe xong gật gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Sau khi bác sĩ rời đi, Tô Lê nhìn vẻ mặt không biết làm như nào của Kha Ninh ở bên cạnh, lạnh nhạt hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Kha Ninh nghe xong lập tức nói: “Tối qua tôi tới đây để đưa văn kiện……” Kha Ninh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cúi đầu xuống, lộ ra vẻ chột dạ.
“Đưa cái gì?” Tô Lê nheo mắt lại.
Kha Ninh nhìn cô, lập tức cúi đầu xuống, hết cách đánh phải nói: “Phu nhân, tôi….”
“Cô làm sao?” Tô Lê ngồi xuống, thực sự là mệt mỏi rồi, cô lật giở kết quả khám bệnh mà bác sĩ vừa đưa cho, lạnh nhạt nói: “Bất luận là cô tới đưa cái gì, thì Kha Nình tiểu thư, hình như đó đều không phải là chuyện của cô, đúng chứ?”
Dứt lời, Tô Lê nhìn về phía Kkha Ninh, chỉ thấy vẻ mặt của cô trở nên trắng bệch “Xin lỗi phu nhân, tôi biết sai rồi. Sau này tôi sẽ tuân theo quy định của công ty.”
Tô Lê lắc lắc tờ kết quả trong tay lạnh nhạt nói: “Kha Ninh tiểu thư, nếu như đã làn việc ở công ty thì phải tuân theo quy định của công ty, hôm nay cô giúp đỡ chăm sóc tổng tài, tôi rất cảm ơn cô, nhưng……sau này không phải chuyện của cô thì đừng có tranh làm, hiểu không?”
"Phu nhân, tôi...... hiểu rồi." Kha Ninh có chút uất ức, nghiến răng lại nói: "Xin lỗi, phu nhân, tôi sai rồi."
Tô Lê nhìn cô nói: "Có phải cô đã gọi điện thoại cho Giang tiểu thư nói về chuyện tổng tài bị bệnh?"
Kha Ninh cắn chặt môi, không ngẩng đầu lên nhìn Tô Lê, gật đầu: "Đúng vậy, tôi thấy tổng tài bị bệnh rồi, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, cho nên tôi đã thông báo với cô ấy."
Tô Lê chau mày lại, cô khẽ nhếch mép lên, lạnh nhạt nói: "Chẳng trách mà Giang tiểu thư đặc biệt tới nói với tôi chuyện Giang thiếu bị bệnh."
Kha Ninh nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng phút chốc lại không biết phải nói gì, cô lại cúi đầu xuống......
Tô Lê híp mắt cười nói: "Có điều vẫn phải cảm ơn cô, vậy mà lại có thể khiến cho Giang thiếu ngoan ngoãn tới bệnh viện. Cô đã nói gì với anh ấy vậy? Sao hôm nay anh ấy lại nghe lời như vậy?"
Kha Ninh nhìn cô bằng ánh mắt không hiểu chuyện gì, cô không hiểu ý của Tô Lê.
Tô Lê hít sâu một hơi, đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Được rồi, cô về nghỉ ngơi đi." Dứt lời cô liền bước thẳng vào phòng bệnh.