Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 203



Trần Miễn nhìn cô sau đó thu lại ánh nhìn điềm đạm nói: “ Cậu trước giờ đều chưa thực sự hiểu mình.”

Tô Lê chau mày, hít một hơi rồi nói: “ Cậu vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi, nếu như cậu vẫn cứ ăn nói hồ đồ như vậy nữa, mình sẽ đi, không quản cậu nữa.”

Nói rồi cô đứng dậy quay lưng đi, liền bị Trần Miễn kéo lại: “ Cậu đừng ra ngoài.”

Tô Lê nhìn cậu một cách nghi hoặc, cô im lặng một lúc rồi hỏi: “ Trần Miễn, cậu hôm nay có gì đó rất kỳ quặc, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Trần Miễn lắc đầu đáp: “ Trước đây có người nói với mình, lúc đối mặt với tình cảm, con người sẽ trở nên ích kỷ, căn bản là không ai có thể thật lòng mà chúc phúc hoặc buông tay, trừ khi không còn yêu, không còn quan tâm nữa, mình rốt cuộc cũng không phải thánh nhân.”

Tô Lê đứng một bên nhìn cậu, trầm ngâm một hồi rồi hít một hơi sâu rồi nói: “ Mau nằm xuống ngủ đi, xem cậu nói nhiều như vậy,có phải mình không cần ở lại chăm sóc cậu nữa không?” Trần Miễn nhìn cô cười nói: “ Cậu đó, chỉ cần gặp phải chuyện gì bản thân không muốn trả lời, hoặc không muốn đối diện là chỉ thích trốn tránh.”

Tô Lê nhìn cậu trầm ngâm không nói gì.

Thật ra cô dường như cũng hiểu ra được gì đó, cô trầm ngâm một lúc rồi hít một hơi sâu nói: “ Trần Miễn cậu mà cứ làm càng như vậy, bệnh tụt huyết áp của cậu sẽ trở nên nghiêm trọng, thậm chí là không thể tham gia giải đấu nữa, mấy năm nay, cậu uống thuốc khống chế không phải rất ổn, thật ra cậu tìm mình ăn cơm, uống rượu, nói chuyện, gọi điện thoại là được, cần gì phải làm như vậy? cậu làm tổn thương chính bản thân cậu chỉ vì muốn giữ mình lại? đúng là thật ngốc, tuy là mình đã kết hôn, nhưng cũng không phải là không có tự do, cần gì phải làm như vậy?”

Trần Miễn nhìn cô nói: “ Cậu mới ngốc đó, đến bây giờ, cậu vẫn không biết mình lừa cậu tới đây là vì sao ư?”

Tô Lê hít một hơi sâu rồi nói: “ Trần Miễn, bây giờ cũng không còn sớm nữa, xem ra cậu đã không sao rồi, mình về trước đây.”

Trần Miễn khẽ cười rồi nói: “ Đừng ra ngoài nữa, bên ngoài có phóng viên.”

Tô Lê mím chặt môi, đứng một bên chau mày nhìn cậu nói: “ Tại sao cậu phải làm như vậy chứ?”

Trần Miễn từ trên giường bước xuống, mặc dù vẫn không có sức lực, nhưng cũng không cần người dìu nữa.

Cậu đến bên cạnh Tô Lê, ôm cô vào lòng nói: “ Mình chỉ là tương kế tựu kế thôi, có người muốn tạo cho cậu tai tiếng, nhiều người muốn hại cậu như vậy, mà cậu lại chẳng hề biết gì.”

Tô Lê nhắm nghiền mắt, trán cô dựa vào ngực cậu nói: “ Trần Miễn, người khác muốn hại mình như thế nào mình đều không quan tâm, bởi vì cho dù thế nào, mình đều có thể không cần kiêng nể mà đáp trả bọn họ, dã tâm, phút chốc đều sẽ qua đi, cậu hiểu mình mà, mình là người có thù ắt sẽ báo, mình không rộng lượng, nhưng Trần Miễn, cậu thì không giống như vậy, với cậu, mình không thể xuống tay. Thôi vậy, cậu muốn tính kế thì tính kế đi, cho dù kết quả như thế nào mình đều nhận,” nói rồi cô ngước mắt lên nhìn cậu, miễn cưỡng để lộ một nụ cười rồi nói: “ trễ rồi, hai giờ hơn rồi, mình phải về đây.”

Trần Miễn chau mày, kéo cô lại, ngăn không cho cô rời đi, trầm giọng nói: “ cậu bây giờ rời đi còn có thể nói rõ ràng được sao?”

Tô Lê khẽ cười đáp: “ Bây giờ rời đi dù sao cũng sẽ tốt hơn mình ở đây cả một đêm đúng chứ? Đến lúc đó mình nghĩ mình càng không có cơ hội để thanh minh nữa rồi. Trừ phi bây giờ mình phát trực tiếp lên weibo để thanh mình mình và cậu không có gì.” Lời nói của cô ấy mang theo vài phần cười nhạo, Trần Miễn cũng có thể nhận ra.

Trần Miễn càng dùng lực, đầu lại choáng, không có chút sức lực nào.

Tô Lê nhân lúc đẩy cậu ra.

Tô Lê nhìn Trần Miễn loạng choạng dựa vào tường hít một hơi sâu bình tĩnh nói: “Trần Miễn, mình hy vọng, chuyện tối nay chỉ đơn thuần là vấn đề tình cảm, không kéo theo những thứ khác, ví dụ như về lợi ích, nếu không mình thực sự sẽ hận cậu.

Trần Miễn nói: “ Cậu nghĩ rằng Giang Thần Hy sẽ tin cậu và tôi không hề có gì sao? Tô Lê, quan hệ giữa chung ta mờ ám, sẽ không có ai tin chúng ta thực sự không có gì, kể cả Giang Thần Hy.”

“ Cậu làm như vậy có nghĩa lý gì chứ?” Tô Lê nhìn cậu ta.

Trần Miễn nhìn cô cười rồi nói: “ Tô Lê. Mình không có cao thượng như vậy, vốn dĩ chỉ vì bảo vệ cậu, mình nguyện như vậy, ở bên cạnh cậu, nhưng bây giờ mình phát hiện mình làm không được, thật sự là làm không được, mình đố kỵ với Giang Thần Hy, mình hận bản thân mình tại sao lại nhường cậu cho anh ta.”

Tô Lê hít một hơi sâu cười rồi nói: “ Con người đều không phải thánh hiền, đều là người thường chuyện này cũng là thường tình, mình hiểu, thật ra, cho dù cậu có làm gì đi nữa thì mình cũng sẽ không hận cậu, cậu không hiểu được cậu quan trọng như thế nào với mình đâu, vả lại Giang Thần Hy, mình tin rằng anh ấy sẽ tin mình, nhưng nếu như các cậu muốn vì tớ mà như thế nào thì mình sẽ tự hủy hoại bản thân, cậu chắc là biết rõ tính khí của mình?”

Nói rồi cô quay người rời đi.

Trần Miễn liền đuổi theo nói: “ Giang Thần Hy sẽ không tin cậu đâu, chỉ cần là đàn ông thì sẽ không bao giờ mà không để ý chuyện này, cũng giống như cậu không thể nào chấp nhận Giang Thần Hy có bất kỳ quan hệ nào với người phụ nữ khác, trong lòng cậu vẫn luôn để ý đến người phụ nữ tên Lạc Nhan đó, cậu thậm chí còn để ý đến Kha Ninh, không phải sao? Chỉ là Giang Thần Hy lại không biết, cậu chính là người như vậy, càng để ý thì càng biểu hiện khoan dung, thật ra trong lòng đều để ý, Giang Thần Hy sẽ không hiểu là cậu chỉ giữ trong lòng, tự giày vò bản thân mình mà thôi.”

Tô Lê nhìn cậu, cuối cùng khẽ cười rồi nói: “ Đúng vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy Tô Lê này rất quả đoán, nhưng không ai biết chỉ như vậy thì mới khiến bản thân không bị thương, mình thừa nhận mình để tâm đến chuyện của Giang Thần Hy và Lạc Nhan, nhưng người cũng đã mất rồi, có để tâm thì có ích gì chứ, mình cũng để ý chuyện của Kha Ninh, nếu như Giang Thần Hy chỉ vì một đôi mắt của người đã chết mà cứ nhớ nhung cô ta, vậy thì cũng chỉ có thể trách mình mờ mắt, gặp phải một người đàn ông tồi, con người mà, đời này cũng sẽ có lúc làm nên những chuyện ngu xuẩn không thể cứu chữa, mình không giống như vậy sao? Trần Miễn nếu bây giờ mình khuyên cậu, đừng làm chuyện ngu xuẩn này nữa, cậu sẽ nghe mình chứ? Nếu như cậu cũng không làm được, cậu sao lại ngăn cản tớ làm chuyện ngu ngốc này? Ít nhất đến bây giờ mình vẫn lựa chọn tin tưởng anh ấy, bất luận anh ấy làm gì đi nữa, mình vẫn luôn tin tưởng anh ấy.”

“ Tin tưởng anh ta, Oh, Tô Lê, cậu chẳng lẽ muốn tận mắt chứng kiến thì mới cam tâm ư?” Trần Miễn sắc mặc càng trắng bệch

Tô Lê nhìn cậu mím môi nói: “ Trần Miễn, mình đi trước đây, cậu…..nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói rồi cô quay người rời đi.

Tô Lê rời khỏi chỗ ở của Trần Miễn, hít một hơi thật sâu,lên xe sau đó rời đi.

Trần Miễn nhìn Tô Lê rời đi, cuối cùng không thể gắng gượng được nữa ngất đi.

Ngày hôm sau, tất cả các tin tức truyền thông đều đang ầm ĩ lên chuyện Giang thiếu phu nhân nửa đêm gặp tình nhân, nghi ngờ hôn nhân lục đục.

Tô Lê trở về cả tối không thể chợp mắt, Cô một mình ngồi trên sàn gỗ, ánh mắt nhìn ra nhìn bầu trời đang dần dần sáng.

Khoảng 6h30 Thiệu Phương vội vã chạy đến, bởi vì biết Giang Thần Hy đi công tác, nên không kiêng nể gì xông thẳng vào trong, nhìn Tô Lê đang ngồi trên sàn nhà, cầm điện thoại đến hỏi: “ Tô Lê, chuyện này là sao? Sao em có thể cùng Trần Miễn….. rốt cuộc là chuyện gì? Tô Lê, em phải nói sự thật, chị sẽ thay em thanh minh.”

Tô Lê ngẩn đầu lên nhìn Thiệu Phương nói: “ Sao thế ạ? Xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?”

“ Xảy ra chuyện lớn gì ư? Bà cô của tôi ơi, em thật sự không biết hay là giả ngốc vậy hả? Hôm qua em đã ở cùng ai? Em có biết trên mạng bây giờ đã lan truyền thành như thế nào rồi không?” Thiệu Phương tức giận đến nói sắp xanh cả mặt.

Tô Lê đứng dậy, xoa xoa mặt rồi nói: “ không phải là vì chuyện em và Trần Miễn đấy chứ? Em và cậu ấy là bạn thân mà! Chuyện này lúc chưa kết hôn với Giang thiếu gia đã vậy rồi, Giang thiếu gia cũng biết mà.”

Nói rồi cô đi thẳng vào nhà vệ sinh, hất lên mặt ít nước lạnh, muốn bản thân tỉnh táo.

Thiệu Phương khẽ thở dài nói: “ Tô Lê à, em có biết là trên mạng đều nói như thế nào không? Có người khơi ra chuyện bọn em đã ở bên nhau nhiều năm rồi, sau đó em gặp được Giang Thần Hy thì xem như không có chuyện gì chia tay với Trần Miễn, bây giờ Trần Miễn lại chính là thiếu gia nhà họ Giang, như thế này đều có thể soạn ra một kịch bản phim thần tượng cẩu huyết được rồi đấy, còn đặc sắc hơn cả bộ phim đang phát vào khung giờ vàng nữa đấy, em có biết không hả?”

Tô Lê sững người soi gương, trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Chị Thiệu Phương, việc này có ảnh hưởng đến Giang thiếu gia không ạ?”

Thiệu Phương hít một hơi rồi đáp: “ Về góc độ quần chúng, nhiều nhất là em cắm sừng Giang thiếu gia, nhưng còn những cái khác chị không rõ, em phải đi hỏi Giang thiếu gia.”

Tô Lê cắn chặt môi, hít một hơi sâu rồi nói: “ Vậy bây giờ em nên làm gì, em phải giải thích gì với bên ngoài không?”

Thiệu Phương hít một hơi sâu rồi nói: “ Chuyện này lớn, chị bây giờ chỉ có thể tìm luật sư cho em thay em lên tiếng, bình tĩnh trước đã, chuyện này của em theo như kinh nghiệm của chị nhiều năm nay thì nhất định có người thâu tóm đằng sau, không thì làm sao có chuyện từ đầu đến cuối đều không thu được một tin tức nào cả.”

Tô Lê hít một hơi sâu rồi nói: “ Vậy thì trước tiên tìm luật sư đã.”

Thiệu Phương nhìn cô, hít một hơi sâu rồi nói: “ Nhưng em phải nói sự thật với chị, em với Trần Miễn thực sự không có gì đấy chứ? Bởi vì chị có người bạn, hôm nay sẽ đi phỏng vấn Trần Miễn, chị hy vọng em sẽ nói thật, chị muốn tìm Trần Miễn nói chuyện, có thể giúp ích được chuyện của bọn em, chứng minh bọn em chỉ là bạn bè.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.