"Phu nhân, tôi hiểu ý của cô, nhưng......, nhưng tôi cầu mong có thể giơ cao đánh khẽ, đừng bắt tôi rời khỏi công ty, cho dù bảo tôi đi làm nhân viên quét dọn cũng được, làm gì cũng được, phu nhân......" Kha Ninh ôm lấy cánh tay của Tô Lê, khóc lóc cầu xin.
Tô Lê thì thờ ơ nhìn cô, lạnh nhạt thu lại cánh tay của mình.
Lúc này, Giang Thần Hy đầy cửa bước vào, Tô Lê vẫn đứng ở đó, cô quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Thần Hy.
Kha Ninh nhìn thấy Giang Thần Hy, liền lập tức im bặt, cúi đầu xuống, cẩn thận đứng sang một bên.
A Hào cùng bước vào cùng Giang Thần Hy.
A Hào nhìn thấy Tô Lê liền cung kính chào hỏi: "Phu nhân."
Tô Lê gật gật đầu, cũng xem như là đã trả lời.
Cô nhìn về phía Giang Thần Hy, mỉm cười nói: "Giang thiếu."
"Sao em lại ở đây?" Giang Thần Hy nhìn cô, cũng không sầm mặt xuống, thái độ không nóng cũng chẳng lạnh, ngoại trừ việc anh không còn đối xử ân cần với cô như mấy tháng trước, thì những gì còn sót lại đều là người đàn ông mà Tô Lê đã quen biết suốt ba năm qua.
Tô Lê mỉm cười, vén lại vài sợi tóc ở hai bên trán rồi nói: "Em là tới thăm cô ấy, nghe nói cô ấy nằm viện rồi."
Giang Thần Hy nhìn cô, đưa tay ra nhẹ nhàng chỉnh lại mấy sợi tóc lộn xộn ở trước trán, hơi nhếch khóe miệng lên, trầm giọng nói: "Quan tâm cô ấy như vậy sao?"
"Đương nhiên, chuyện này có liên quan tới Giang thiếu mà, không phải sao?"
Tô Lê lạnh nhạt nói. Giang Thần Hy nhìn cô, lạnh nhạt cười nói: "Được rồi, em về khách sạn trước đi, anh có chuyện phải nói với Kha Ninh."
Tô Lê nhìn anh, rồi lại quay đầu sang nhìn Kha Ninh ở bên cạnh, híp mắt cười nói: "Được, vậy hai người từ từ nói chuyện, em ra ngoài trước." Ngừng một lát, cô nhìn Giang Thần Hy nói: "Em ở bên ngoài đợi anh, chúng ta cùng nhau trở về."
Giang Thần Hy cũng không trả lời lại cô, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng mà cũng không nói thêm một lời.
Tô Lê không đợi ở bên ngoài phòng bệnh mà đi ra xa.
A Hào mua hai chai nước, rồi đưa một chai cho Tô Lê nói: "Phu nhân, lên hành lang tầng trên đợi đi, ở đây rất nóng."
Tô Lê đứng đợi ở lối ra, nhiệt đột hiện giờ chí ít cũng phải hơn 35 độ. Cô dựa vào lan can, nhìn A Hào rồi nhận lấy chai nước mà anh đưa cho, lạnh nhạt cười nói: "Tôi không phải loại phụ nữ thích nghe trộm chồng mình nói chuyện với một người phụ nữ khác ở trong phòng, mình thì đứng ở bên ngoài đi đi lại lại. Vẫn là nên độ lượng một chút, đứng ở bên ngoài đợi thì tốt hơn."
A Hào nhìn cô rồi uống một ngụm nước trong tay, bình thản nói: "Có lẽ trên thế giới này chỉ có mình phu nhân là độ lượng như vậy."
Tô Lê nhìn chai nước ở trong tay, cũng uống một ngụm, cười nhẹ nói: "Vậy sao. Như vậy, không tốt sao?"
A Hào mỉm cười nói: "Chuyện này......tôi cũng không rõ, có điều tôi cũng là đàn ông, nếu như vợ tôi đối xử với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ nghĩ rằng cô ấy hoàn toàn không quan tâm tới tôi."
Tô Lê cười nói: "Nói vậy cũng phải." Có điều cô nói xong câu này thì cũng không nói thêm gì nữa.
Cô ngẩng đầu uống ngụm nước ngọt trong tay, sau đó đánh mắt nhìn về phía cửa sổ tầng năm.
Thực ra đứng ở đây lại đúng lúc đối diện thằng với cửa sổ phòng Kha Ninh, thực ra chỉ cần đứng trước cửa sổ liền có thể nhìn thấy cô ta một cách rõ ràng.
Cô cũng không biết bản thân có thể làm gì cho Giang Thần Hy, nhưng chỉ cần là việc cô có thể làm được thì cô nhất định sẽ không do dự......
Chỉ là khi cô nhìn vào chiếc cửa sổ, thì rèm cửa được buông ra bỗng bị ai đó kéo vào, lòng cô hơi lặng đi, cô không nhìn rõ là ai kéo rèm cửa vào, nhưng trong lòng cô đã nảy sinh nghi hoặc, không biết vì sao bọn họ nói chuyện mà cần phải kéo rèm cửa......
A Hòa bước vào trong xe đợi Giang Thần Hy, đây là tác phong của anh, ba năm chưa hề thay đổi.
Tô Lê một mình yên tĩnh đứng đợi ở đây, trầm mặc không nói......
Giang Thần Hy đứng trước cửa sổ, thông qua lăng kính nhìn thấy Tô Lê ở hành lang bên kia, tầm mắt trở nên thâm sâu khó lường. "Tổng, tổng tài, chuyện tình chính là nhue vậy, tôi, tôi thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, khi nãy phu nhân nói tôi bị Giang tiểu thư lợi dụng, là thật sao? Cô ấy là ân nhân của tôi." Kha Ninh mếu máo nói.
Giang Thần Hy đưa điếu thuốc trong tay lên hút một hơi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ trầm giọng nói: "Có phải thật hay không, tôi nghĩ cô cũng không ngốc tới mức tự mình không nhìn được ra?"
Kha Ninh gật đầu, im lặng không nói gì.
Giang Thần Hy liền tiếp tục nói: "Tôi không làm khó cô, phu nhân tôi nói để cô rời đi, cũng được, nếu như cô ấy đã mở lời, tôi đương nhiên tôn trọng quyết định của cô ấy, điều này cũng đều là tốt cho cô, cô ở lại đây cũng không giải quyết được vấn đề gì, thậm chí còn có khả năng giống như bây giờ, bị người ta lợi dụng mà cũng không biết. Cô yên tâm, vấn đề công việc của cô, tôi sẽ giải quyết thay cho cô, tôi nghe nói cô là người Tây Thành?"
Kha Ninh mím môi lại, gật gật đầu, "Tôi là do có vấn đề về mắt, nên bố mẹ tôi mới cho tôi tới Hải Thành, sau đó bởi vì gặp được anh nên tôi mới tới Yên Thành."
Giang Thần Hy hít một hơi thuốc lá rồi chậm rãi nhả khỏi thuốc, lạnh nhạt nói: "Bên phía Tây Thành kia có công ty con, học lực của cô cũng không thấp, cô tới bộ phận khai phá bên đó làm đi, những điều này tôi sẽ cho người sắp xếp ổn thỏa, coi như đây là một lời nhắn nhủ cho Lạc Nhan. Tôi nghĩ cô ấy cũng không hy vọng rằng sau khi cô ấy chết liền có một đối tượng thay thế, trở thành công cụ lợi dụng củ người khác. Nhưng tôi có một điều kiện, tôi sẽ cho người âm thầm đưa bố mẹ cô rời khỏi Tây Thành, nhưng cô buộc phải cắt đứt quan hệ với Giang Tiểu Ngữ, đây cũng là để tốt cho cô, tôi nghĩ cô cũng không muốn có chút dính dáng gì với chúng tôi nữa, hủy hoại cả cuộc đời của mình, đúng chứ? Dù sao cũng không dễ gì mới có thể bắt đầu lại cuộc sống mới, đây là ân điển của ông trời, cả đời này sẽ không có cơ hội lần thứ hai đâu."
Kha Ninh quỳ xuống, gật gật đầu, nói: "Tổng tài, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã cứu tôi, ngày hôm đó nếu không có anh thì cũng sẽ không có tôi bây giờ, cảm ơn anh vì tất cả......"
"Không cần cảm ơn tôi, tôi làm như vậy cũng là suy nghĩ cho tương lai thôi, sự xuất hiện của cô quả thực mang tới cho cuộc sống của tôi không ít phiền phức." Giang Thần Hy lạnh nhạt nói.
Sống mũi của Kha Ninh hơi cay cay, cô cười nói: "Có lẽ không ai có thể hiểu được cuộc sống này, cũng giống như việc ông trời ban cho tôi sinh mệnh lần thứ hai vậy, cho nên tổng tài, bất luận thế nào, tôi cũng thực sự rất cảm ơn anh và Lạc Nhan tiểu thư."
Giang Thần Hy nghiêng đầu, nhìn Tô Lê ở dưới lầu, lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không hiểu được đây là loại cảm giác gì nữa, nhưng có người lại hiểu, cô đứng dậy đi, đừng quỳ nữa." Dứt lời anh liền xoay người rời khỏi phòng bệnh......
Khoảng một tiếng sau, Giang Thần Hy bước từ cầu thang xuống, anh nhìn thấy Tô Lê vì đứng lâu mà tê cả chân, bỏ giày ra rồi ngồi xổm ở bên cạnh lan can.
Tô Lê từ đầu đến cuối đều không thay đổi vị trí.
Giang Thần Hy trực tiếp bước qua đó, đứng trước mặt cô, hơi híp mắt lại, cúi xuống nhìn cô nói: "Sao lại ngồi xổm ở đây?"
Tô Lê nghe xong liền nhìn anh rồi mỉm cười nói: "Chỉ có ở đây, thì Giang thiếu mới bước tới phía cửa sổ liền có thể nhìn thấy."
Giang Thần Hy đưa tay ra lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán cô, lạnh nhạt cười nói: "Quan tâm tới tôi như vậy? Là lo lắng tôi cũng Kha Ninh làm chuyện gì đó sao, hay là em cảm thấy nếu em bước ra xa thì anh sẽ cảm thấy em không quan tâm tới anh, hả?"
Tô Lê hít sâu một hơi, bước ra phái trước, đưa tay ra giữ lấy tay anh, cười nói: "Sao có thể chứ, Giang thiếu biết mà, em không phải là loại người đó."
Giang Thần Hy lấy ra chiếc khăn tay của mình, thay Tô Lê lau đi những giọt mồ hôi mà cô để lại, trầm giọng cười nói: "Đúng vậy, từ trước tới giờ em đều không quan tâm, vậy sao hôm nay em lại tới đây? " Ngừng một lát, ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng, mang theo chút ý cười nhàn nhạt nói: "Là vì tôi hay là em muốn tới đây để hỏi cho rõ ràng cô ta và Trần Miễn rốt cuộc có quan hệ gì với nhau hay không, hả?"
Thực ra có rất nhiều chuyện, Giang Thần Hy không cảm thấy cần phải nói với Tô Lê, tự cô cũng sẽ hiểu được.
Cô không giống như những người phụ nữ khác.
Ánh mắt của cô có phần hoảng hốt, thực ra cô cũng không phủ nhận nguyên nhân thứ hai, nhưng mục đích chính của cô là vì Giang Thần Hy, thế là cô bình thản nói: "Em là vì Giang thiếu, em muốn cô ấy rời khỏi anh." Tô Lê mỉm cười nói: "Em biết Giang thiếu sẽ băn khoăn, chuyện này vẫn cần phải có người làm người xấu, dù sao......ha ha, trong mắt của Giang thiếu, em cũng không phải là loại người tốt đẹp gì, vậy thì chi bằng để em làm người xấu là được. Nếu như Giang thiếu tức giận, vậy thì em xin lỗi, có được không?"
Giang Thần Hy híp mắt lại cười, lạnh nhạt nói: "Vì anh......vì anh.....Tô Lê, hà tất phải lừa dối anh như vậy, anh vốn dĩ chẳng có vị trí gì, em vẫn luôn thương nhớ một người khác, mà tôi chỉ là một con cờ mà em không muốn khiến cho Trần Miễn bị hủy hoại tất cả, hôm nay em tới đây, suýt chút nữa anh đã cho rằng em là vì mối quan hệ của anh với người phụ nữ đó, em tức giận, nên mới tới đây. Nhưng khi anh bảo em rời đi, em cũng không nói thêm lời nào mà bước ra ngoài, lẽ nào em không quan tâm chút nào thậm chí chưa từng nghĩ qua anh và Kha Ninh là như thế nào sao?"
Tô Lê nhìn anh nhếch nhếch môi nói: "Giang thiếu, em biết là em đã làm tổn thương anh, nhưng em đã từng nói bất luận xảy ra chuyện gì thì em cũng lựa chọn tin tưởng anh, em không tin những gì mà người khác nói, cũng không tin những tin đồn nhảm đó, em không quan tâm là anh có tin hay không, nhưng em tới đây chính là vì tin tưởng anh, em không muốn anh phải một mình đối diện với những chuyện này."
"Nếu như anh nói buổi tối hôm đó anh thực sự đã cùng Kha Ninh phát sinh chuyện đó, em vẫn sẽ tin anh sao?"
Giang Thần Hy nhìn cô lạnh nhạt nói. Tô Lê nhìn anh híp mắt lại nói: "Giang thiếu, anh không cần dùng lời nói như vậy để chọc tức em, anh không có làm chuyện đó, anh không phải loại người như vậy, em đã hỏi qua bác sĩ, Kha Ninh là bị người khác hạ thuốc, nhưng anh thì không, cho nên em tuyệt đối sẽ không tin Giang thiếu sẽ lên giường cùng với người khác trong trạng thái tỉnh táo."
"Nhưng đôi mắt của cô ấy là của Lạc Nhan. Em cảm thấy lí do này vẫn chưa đủ sao?" Giang Thần Hy lạnh nhạt nói.